Editor: Quỳnh Nguyễn
Đôi mắt Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm Cố Ninh Thư, thanh âm chát chát nói: "Nếu quyết định chia tay, vậy giữ lại cũng vô dụng, nếu thứ này không có bất luận cái tác dụng gì, tớ ném cậu quản được sao."
"..." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn cô một hồi lâu, rốt cục thu tay, khẽ thở dài nói: "Cậu muốn ném liền ném đi."
Chẳng qua tớ lại tìm một lần là được.
Trình Thi Đồng nhìn anh vẻ mặt bất đắc dĩ, lại như là biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, chần chờ một phen cô phẫn nộ bọc cái vòng tay vào trong túi mình, rầu rĩ không vui mừng mà nói: "Dựa vào cái gì cậu để cho tớ ném tớ liền ném a, tớ liền không ném, tớ muốn giữ lại tặng cho bạn trai kế nhiệm."
"..."
Cố Ninh Thư vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô.
Trình Thi Đồng tiếp tục hung hăng trừng anh, sau đó một lần nữa đưa tay nói: "Vừa rồi tớ đã quên, còn có vòng cổ tình lữ tớ tặng cho cậu, cũng trả lại cho tớ!! Nếu muốn chia tay liền chia sạch sẽ."
Cố Ninh Thư giật mình, đầu ngón tay theo bản năng đụng chạm vòng cổ treo ở ngực mình một phen, không hề động.
Sợi dây chuyền kia thực ra là một cái cá voi nhỏ béo ụt ịt, trên bụng cá voi có khắc một cái chữ "Đồng".
Cái này Trình Thi Đồng cũng có một, trên bụng cá voi nhỏ kia có khắc một cái chữ "Thư".
Anh còn nhớ rõ lúc ấy Trình Thi Đồng đem hai vòng cổ cá voi nhỏ đặt cùng một chỗ, cười hì hì hướng tới anh nói: "Cố Ninh Thư, cậu xem, hai cái tên chúng ta hợp lại cùng một chỗ chính là "Thư đồng" a, chờ sau này chúng ta kết hôn, có đứa bé, liền đặt nhũ danh gọi Tiểu Thư Đồng như thế nào??"
Đứa nhỏ a...
Nếu như sau này hai người bọn họ có thể có đứa con mà nói, rốt cuộc sẽ giống nhiều một chút hay là sẽ giống anh nhiều một chút??
"Cậu phát ngốc cái gì a??" Thanh âm Trình Thi Đồng thanh thúy đem suy nghĩ của anh kéo về trong hiện thực, anh nhìn tay mảnh khảnh của Trình Thi Đồng trước mắt, nhịn không được cười khổ một cái nói: "Không phải vẫn còn không có sao?"
" Không phải vẫn còn không có!" Trình Thi Đồng cực kì nghiêm túc trả lời.
"Không thể tặng cho tớ làm kỷ niệm??" Thanh âm Cố Ninh Thư rất thấp, thấp gần như cầu xin.
Trình Thi Đồng nheo mắt lại nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Cậu đều đã thích người khác, còn giữ vòng cổ tớ tặng làm gì, cậu đi với người trong lòng cùng một chỗ a, cô sẽ đưa một vòng cổ mới cho cậu, hơn nữa, cậu sẽ không sợ tiếp tục mang theo vòng cổ tớ đưa chọc người ta mất hứng sao??"
Cố Ninh Thư nhìn cô vẻ mặt không buông tha, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà nói không ra lời.
Hai người bọn họ liền cùng nhìn nhau như vậy, người nào cũng không nói.
Sau một lúc lâu Cố Ninh Thư rốt cục bại trận, cười khổ nói: "Cậu biết rõ rành rành tớ sẽ không...."
"Tớ đương nhiên biết." Trình Thi Đồng nhíu mày, để tay mình xuống, vẻ mặt oán giận hướng tới anh nói: "Cầu xin cậu, cậu muốn chia tay cũng tìm cái lý do đáng tin một chút, cái gì "Tớ thích người khác", căn bản là không thích hợp với cậu, có được hay không??"
"Uh`m." Cố Ninh Thư cúi đầu lên tiếng.
"Uh`m đầu cậu a!!" Hai tay Trình Thi Đồng ôm ấp ở trước ngực, vẻ mặt không nói gì nhìn anh nói: "Thành thật khai báo, có phải gần đây cuộc sống gia đình tạm ổn quá hạnh phúc hay không, cậu cần phải tìm chút mất hứng mới được??"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...