Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Anh anh anh anh... Không phải anh mới vừa nói chỉ lau phía sau lưng giúp em sao??" Tiểu Thỏ căng thẳng ngay cả thanh âm đều đã cà lăm.
"Uh`m, Đúng vậy a." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, "Nhưng mà dù sao công việc của anh đều đã làm xong, cũng không còn chuyện gì, liền thuận tiện lau phía trước giúp em."
!!!
Đại ca!!
Loại chuyện này có thể thuận tiện làm sao!!?
Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết như thế nào châm chọc anh rồi.
" Xoay tới đây, nước sắp lạnh rồi." Trình Chi Ngôn vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ, đưa tay cầm cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, trong tay hơi chút dùng sức, liền kéo cả người cô xoay đối mặt chính mình.
" Đừng!!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng theo bản năng ôm lấy che khuất ngực mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn sớm đã là một mảnh đỏ hồng, "Em em em...Tự em làm thì tốt rồi, thật sự!"
"A...." Trình Chi Ngôn gật gật đầu.
"Cho nên... Kia cái kia..." Tiểu Thỏ nói năng lộn xộn nhìn Trình Chi Ngôn, ánh mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của anh còn có cái khăn mặt màu hồng trong tay anh kia, "Tự em làm đi..."
"Không cần khách khí." Bàn tay to thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn vẫn cầm lấy cái khăn mặt hồng nhạt kia như cũ không hề động, thản nhiên nói.
"A?"
" Không cần khách khí cùng anh." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, cảm giác được khăn mặt trong tay đã có một chút lạnh, anh liền ném vào trong bồn một lần nữa, nhúng nước ấm một lần, sau đó nhẹ nhàng vắt khô, lại rảo bước tiến lên hướng tới Tiểu Thỏ một bước nói: "Em chỉ cần ngoan ngoãn đứng là được."
!!!
Em thật sự không phải khách khí với anh a!!!
Tiểu Thỏ vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn anh.
Nhưng mà cái khăn mặt nóng hầm hập trong tay Trình Chi Ngôn kia đã rơi vào trên xương quai xanh tinh xảo của cô, khăn mặt ẩm ướt xẹt qua da thịt mềm mại, nháy mắt mang đi cảm giác dính trên làn da.
Động tác Tiểu Thỏ cứng ngắc đứng, hai tay vẫn vòng ở trước ngực như cũ, nhìn Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, bộ dáng vẻ mặt chuyên chú, trái tim nhỏ lại bắt đầu "Bùm bùm" điên cuồng nhảy lên.
Trình Chi Ngôn nghiêm túc lau một vòng xung quanh cổ cô, cầm khăn mặt lại nhúng nước ấm một lần, sau đó hơi hơi nhíu mày nhìn cô nói: "Thả tay xuống, em che như vậy anh làm sao lau."
"Anh anh anh...Anh không phải thật sự ngay cả ngực đều phải lau giúp em chứ..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ đỏ sắp nhỏ ra máu, đôi mắt khẩn trương nhìn anh.
Trình Chi Ngôn mỉm cười, cầm khăn nóng gấp trong tay, thanh âm trầm thấp mang theo một chút mê hoặc nói: "Cho nên a, em nghĩ rằng anh sẽ giao khăn mặt cho em, sau đó xoay người ra ngoài?"
" Quân tử... Quân tử phi lễ chớ nhìn!!" Đầu óc Tiểu Thỏ nhanh chóng vòng vo hồi lâu rốt cục nghĩ ra được một lý do như vậy.
" A... Đối với em không phải quân tử a." Trình Chi Ngôn vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, cô càng là thẹn thùng, anh lại càng là nhịn không được muốn đùa cô.
"Anh..." Tiểu Thỏ nhất thời nghẹn.
"Được rồi, đừng xấu hổ, cũng không phải không thấy qua." Trình Chi Ngôn vẻ mặt ý cười nhìn cô, đưa tay túm cánh tay cô che ở trước ngực xuống, khăn lông ướt trong tay không phân trần liền lau mềm mại trước ngực cô.
" Kia... Khăn mặt ngăn cản, anh nhìn không thấy." Trong thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo một nét bỡn cợt, hướng tới Tiểu Thỏ nói.
Uh`m... Mặc dù nhìn không thấy nhưng mà cách khăn mặt cảm giác kia vẫn là tốt lắm a...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...