Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ liền ở trong tiếng thán phục nhiều như vậy bạn học nhiều như vậy tựa đầu vùi vào trong ngực Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn ôm, không nói gì, một đường hướng tới phương hướng phòng y tế đi đến.
Đẩy cửa phòng y tế ra, bên trong một bóng người đều không có, có thể giáo viên chăm sóc sức khoẻ cũng đi sân thể dục xem hạng mục trận đấu đại hội thể dục thể thao rồi.
Lông mày Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, ánh mắt của anh nhìn một vòng bên trong phòng y tế, sau đó đặt Tiểu Thỏ ở trên chiếc gường bệnh gần cửa sổ kia.
" Ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích, anh đi lấy thuốc." Trình Chi Ngôn cúi đầu kiểm tra miệng vết thương trên đầu gối Tiểu Thỏ một chút, thanh âm trong veo mà lạnh lùng hướng tới cô nói.
"Uh`m..." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, gật gật đầu.
Đây là...
Nhiều ngày tới nay như vậy, đây là câu nói đầu tiên anh nước chanh nói với cô??
Cô cắn môi mình nhìn bóng dáng Trình Chi Ngôn gầy cao ngất đứng ở trước quầy thuốc phòng y tế, đầu của anh hơi hơi giương cao, ánh mắt chuyên chú nhìn thuốc bên trong, cẩn thận nghiên cứu nên lấy cái gì ra.
Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều từ cửa sổ kính phòng y tế chiếu rọi tiến vào, chiếu trên mặt đất một tầng ánh sáng, mà hình dáng anh rõ ràng quay mặt bên trong ánh mặt trời, có vẻ đặc biệt đẹp.
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm anh một hồi, mãi đến lúc anh đưa tay cầm một lọ nước thuốc tới, lúc này mới cuống quít tựa đầu thấp xuống.
Bóng dáng mặc quần áo thể thao màu đen hướng tới phương hướng cô chậm rãi đi tới.
Phòng y tế yên lặng, Tiểu Thỏ chỉ nghe tiếng trái tim mình đập nhanh chóng.
Cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì a...
Cô cùng anh nước chanh cũng không phải lần đầu tiên một chỗ.
Mắt thấy Trình Chi Ngôn sắp đi đến trước mặt cô, cửa phòng y tế lại "Két..." một tiếng bị đẩy ra.
"Trình Chi Ngôn, nghe nói học sinh lớp các cậu bị thương a??" Một đạo thanh âm rõ ràng và dịu dàng từ nơi cửa truyền tới.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới cửa nhìn qua, thầy giáo chăm sóc sức khoẻ mặc áo dài trắng đang cười tít mắt đi đến.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn anh ta một cái, sau đó hướng tới anh ta giơ giơ nước thuốc trong tay mình lên nói: "Tôi đã tìm dung dịch ô-xy già ra, định xử lý miệng vết thương cho cô ấy một chút.
"A......" Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, khom lưng nhìn thoáng qua miệng vết thương trên chân cô, sau đó chậc chậc nói: "Cô gái nhỏ ngã không nhẹ a, đây rất nhiều khí lực mới có thể ngã thành như vậy a..."
Trình Chi Ngôn nhìn anh ta một cái, không có nói tiếp, chỉ là kéo một cái ghế từ bên cạnh tới đây, ngồi ở bên giường bệnh của cô, sau đó vỗ vỗ chân mình nói: "Đem chân của em đặt lên."
Gì!?
Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, theo bản năng ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua.
Đôi mắt đen tuyền thâm thúy nhìn thẳng cô.
Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua thầy giáo chăm sóc sức khoẻ, phát hiện anh ta đang dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ.
Này này này....
Giữa ban ngày ban mặt, còn có thầy giáo khác ở đây...
Một cô gái đặt chân đến chân của anh, tuy nói là bôi thuốc, nhưng vì sao cảm thấy có chút không được tự nhiên a.......
Bên trong phòng y tế đột nhiên có một loại không khí trầm mặc cực kỳ xấu hổ vờn quanh bốn phía.
Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ nhíu mày nói: "Còn thất thần làm gì, lui người tới đây..."
"Chậc chậc, Trình Chi Ngôn, cậu không chuyên nghiệp a." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ rốt cục đúng lúc mở miệng nói: "Nào có người xử lý miệng vết thương cho học sinh như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...