Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cẩn thận!!" Các học sinh bên ngoài đường chạy nhất thời phát ra một trận kinh hô.
Tiểu Thỏ quỳ rạp xuống đất, hai tay chống mặt đất, thở hổn hển một hồi lâu lúc này mới nghiêng người ngồi xuống.
"Tiểu Thỏ! Cậu không sao chứ?" Một bạn học nháy mắt xông tới.
Trình Thi Đồng xông lên phía trước duỗi tay nắm chân của cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Như thế nào, ngã chỗ nào rồi?"
"Đầu gối..." Tiểu Thỏ đau nhe răng trợn mắt.
"Tớ nhìn xem..." Trình Thi Đồng thật cẩn thận vén ống quần Tiểu Thỏ lên, may mà mặc quần vận động, ống quần có vẻ rộng thùng thình nhẹ nhàng vén lên trên một chút, bắp chân trắng nõn liền lộ ra.
Lại hướng lên trên, đầu gối của cô đã trầy một chút da, có vết máu thấm ra, may mà cách vải vóc, trên miệng vết thương không có dính vào bất luận cái gì cùng bụi đất.
"Tớ đỡ cậu đi phòng y tế." Trình Thi Đồng thấy miệng vết thương trên chân cô, nhất thời nhíu nhíu mày đưa tay túm cánh tay của cô liền muốn kéo cô từ trên mặt đất.
Thế nhưng với tư thế Tiểu Thỏ nghiêng người ngồi dưới đất, cô căn bản là túm không được.
" Ai tới giúp đỡ..." Trình Thi Đồng còn chưa nói xong một thanh âm ôn hòa liền từ bên ngoài đám người vây quanh bọn họ truyền tới nói: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu làm sao vậy?"
Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ đồng thời quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy Tiếu Hàm đẩy đám người tầng tầng lớp lớp ra hướng tới hai cô đi tới.
Trên gương mặt đẹp trai có một nét lo lắng rõ ràng.
Vừa rồi trên đài xem, cậu thấy Tiểu Thỏ ngã xuống liền vội vội vàng vàng chạy tới, giờ phút này đến gần rồi thấy trên da thịt trắng nõn của cô thậm chí có vết máu đỏ tươi thấm ra.
Mặc dù biết rõ cô cố ý bảo trì khoảng cách cùng mình, cũng biết rõ rành rành trong lòng cô cũng không có phương diện tình cảm kia với anh, nhưng anh vẫn là nhịn không được đem ánh mắt đặt ở trên thân thể cô.
"Tớ... Khá tốt...." Tiểu Thỏ nhìn Tiếu Hàm vẻ mặt quan tâm, ánh mắt hướng tới bốn phía tìm kiếm.
Thất vọng trong lòng nhất thời giống như giếng sâu không thấy đáy, một lòng không ngừng mà rơi xuống.
"Tớ đỡ cậu đi phòng y tế." Tiếu Hàm nhìn miệng vết thương trên chân cô, nhíu nhíu mày sau đó ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Chúng ta một người đỡ một bên cô ấy đi."
"..." Trình Thi Đồng chần chờ chốc lát, khẽ cắn môi gật đầu nói: "Được, tới, một, hai, ba!"
Cùng với khẩu lệnh của cô, Trình Thi Đồng cùng Tiếu Hàm đồng thời dùng lực, lập tức túm Tiểu Thỏ từ trên mặt đất lên.
Vừa rồi ngồi dưới đất đầu gối của cô vẫn duy trì trạng thái gấp khúc, những cái vết máu bên trong miệng vết thương chảy ra đã mơ hồ có dấu hiệu ngưng kết, mà giờ phút này lại đột nhiên đứng thẳng lên, miệng vết thương vốn sắp đông lại lập tức lại chảy ra máu.
"Ti - -" Tiểu Thỏ nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Thật sự là quá đau!
Nếu không bởi vì vừa rồi cô chạy quá dùng lực, gần như đem toàn bộ sức lực bú sữa sử dụng, cũng không đến mức đến chỗ điểm cuối buông lỏng liền trực tiếp chân mềm quỳ xuống.
Kia đúng là sức nặng toàn thân đều đã tập trung ở trên đầu gối a...
" Xin lỗi, chúng ta quá dùng lực rồi hả?" Tiếu Hàm nghe thanh âm Tiểu Thỏ hít vào một hơi, ánh mắt hướng tới trên đùi cô nhìn qua.
Quả nhiên miệng vết thương vốn đã chảy ra máu giờ phút này có nhiều vết máu thấm ra hơn.
"Không sao...." Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười, một cái cánh tay treo ở trên cổ Trình Thi Đồng, một cái cánh tay treo ở trên cổ Tiếu Hàm, khoát tay nói: "Không phải quá đau..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...