Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Có một loại xa lạ, buồn bực, cảm giác tê dại từ ngực của cô nhanh chóng cuốn sạch toàn thân, cảm giác giống như sâu trong linh hồn của cô như vậy làm cô im lặng run rẩy.

Cô chưa từng có bị Trình Chi Ngôn đối đãi như vậy...

Ngày trước những cái hôn môi, anh đều hết sức kiên nhẫn cùng ôn nhu, mặc dù có đôi khi thâm sâu cũng chỉ là có điểm dừng, tối đa lưu lại một hôn ngân nông nông sâu sâu chỗ cổ của cô, hơn nữa cái lúc kia cô còn nhỏ, vừa mới hở bộ phận ngực ra liền giống như đường cái bằng phẳng nhìn không ra gò đất nhỏ, quả thực làm cho Trình Chi Ngôn không hạ thủ được.

Nhưng mà trước mắt, cô gái mười lăm tuổi liền giống như nụ hoa hé nở, gò đất nhỏ cũng đã trưởng thành đỉnh núi cao ngất, cho tới bây giờ cô cũng không biết lúc da thịt ngực bị đụng chạm đến vậy mà lại có cảm giác khó nói lên lời như vậy.

Trình Chi Ngôn vẫn đè trên thân thể cô như cũ, một bàn tay thon dài, một giây sau anh đã cúi đầu.

"Đừng..." Tiểu Thỏ vừa mới kháng nghị liền nháy mắt chuyển biến thành thở dốc trầm thấp.


Mũi chân thẳng băng của cô bị hai tay anh chế trụ đặt ở gối đầu đầu giường, thân thể không thể khống chế nhẹ nhàng run rẩy.

Cảm giác quá mức xa lạ như vậy cô hoàn toàn là theo bản năng dựa vào phản ứng bản năng thân thể.

Trình Chi Ngôn trầm mặc, thậm chí là có chút mê muội hôn môi cô.

Thân thể vừa mới tắm rửa còn có mùi sữa tắm nước dừa nhàn nhạt, đó là mùi từ trước đến nay anh quen thuộc.

Thực ra buổi tối anh uống vào hai ba chén rượu đỏ, lấy tửu lượng của anh là không đến mức say quá đi, chỉ là rượu đỏ tác dụng chậm làm cho đầu của anh có một chút hoa mắt chóng mặt, mà cảm xúc da thịt mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay kia lại ở trong phút chốc liền đánh mất tất cả lý trí của anh.

Anh đối với cô, đã đợi rất nhiều năm, cũng nhẫn nại rất nhiều năm, khi anh cảm giác được thân thể non nớt của cô hơi hơi run rẩy trong lòng bàn tay anh, trong lòng anh vậy mà dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Cái loại cảm giác này thúc đẩy anh càng muốn thêm, lại nhiều một chút...


"Anh nước chanh..." Trong thanh âm Tiểu Thỏ mang theo một chút nhàn nhạt khóc nức nở.

Dù sao vẫn chỉ là cô gái mười lăm tuổi, đối mặt tình huống như vậy vẫn lại là khó tránh khỏi sẽ không biết làm sao.

Bàn tay to Trình Chi Ngôn che ở trước ngực mềm mại của cô, lúc nghe thanh âm của cô hơi hơi dừng một chút, nhưng là ngược lại dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô chậm rãi dời xuống dưới.

Khi ngón tay thon dài đã ôm lấy quần ngủ của cô, chỉ cần nhẹ nhàng kéo liền có thể túm xuống.

Thanh âm Tiểu Thỏ mang theo khóc nức nở truyền vào lỗ tai của anh: "Đừng... Đừng như vậy..."

Cô là từ trên tiểu thuyết nhìn rất nhiều tri thức cùng miêu tả ở phương diện này, cô cũng làm tính toán tốt, tương lai một ngày kia sẽ đem chính mình giao cho Trình Chi Ngôn hoàn toàn, nhưng mà ̣trước mắt khi anh không nói được một lời sắc mặt lạnh lùng hôn cô, cô trừ bỏ run rẩy trong lòng còn dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.

Không phải như thế.

Cô cùng Trình Chi Ngôn không phải là như vậy.

Động tác Trình Chi Ngôn nháy mắt dừng lại, anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo mà lạnh lùng hướng tới trên mặt của cô nhìn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui