Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

Đôi mắt cậu ở dưới ánh đèn lóe ra ôn nhu, lễ phục vừa vặn càng thêm tôn lên thân hình thon dài của cậu, cậu chỉ là vô cùng đơn giản hướng nơi đó đứng liền giống như thật sự là vương tử bên trong truyện tranh, mang theo khí chất tôn quý trời sinh, làm cho người ta nhịn không được lâm vào ái mộ.

Nữ sinh bên trong Đại Lễ Đường nhìn Tiếu Hàm xuất hiện, một đám ánh mắt nháy mắt toàn bộ biến thành hình trái tim.

Nhưng mà trong ánh mắt vương tử cũng chỉ có giật nảy mình với Cô bé lọ lem.

Cậu chậm rãi hướng Cô bé lọ lem, mỉm cười với cô vươn tay đi ra, mời cô cùng nhảy một điệu nhảy.

Tiếng nhạc vang lên, Tiếu Hàm mang theo Tiểu Thỏ tao nhã nhảy trên sân khấu, làn váy lộng lẫy theo động tác của cô phiêu dật trong không trung, giống như một đóa hoa nở rộ xinh đẹp tản ra mùi thơm mê người, trên gương mặt trắng nõn như ngọc của cô mang theo một chút thẹn thùng đỏ ửng, ánh mắt nhiệt tình mà chuyên chú nhìn người trước mặt mình.

Người bên trong lễ đường lúc nhìn một màn trước mắt này, nháy mắt sôi trào, rốt cuộc không ai quản những lời bộc bạch Anh ngữ đó đang nói cái gì, một đám thét chói tai, huýt sáo, tiếng gào gần như muốn xốc hết nóc nhà Đại Lễ Đường lên.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn bóng dáng một đôi nhảy múa trên sân khấu, sau một lát chậm rãi đứng dậy hướng tới bên ngoài lễ đường đi đến.


Kết thúc biểu diễn lớp học Tiểu Thỏ, toàn bộ Đại Lễ Đường vỗ tay như sấm.

Lúc bọn họ đứng ở trên sân khấu chào cảm ơn, Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu Hàm, đột nhiên phát hiện cậu đang mặt mỉm cười nhìn chính mình, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng ngọc nóng cháy.

Sau khi kết thúc biểu diễn, Tiểu Thỏ vội vội vàng vàng thay váy trên người, đang chuẩn bị hướng thính phòng chạy lại bị Tiếu Hàm túm chặt.

" Chiếc váy này tặng cho cậu." Tiếu Hàm gấp xếp chiếc váy chỉnh tề cất vào trong túi giấy đưa cho cô.

"A?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt khó hiểu nhìn cậu.

" Quần áo hôm nay đều là mẹ tớ làm, liền xem như quà tặng đưa cho mọi người." Tiếu Hàm hướng tới Tiểu Thỏ cười cười nói: "Bộ quần áo cũ kia thực ra chính là áo lót váy, có thể dỡ xuống."

"Ách... Kia cám ơn a." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn lại là tiếp nhận túi giấy trong tay cậu, hướng tới cậu nói một tiếng cảm ơn.


"Không khách khí, bây giờ cậu phải về trên chỗ ngồi sao?"

"Không..Tớ tìm anh nước chanh trước, một lát lại trở về trên chỗ ngồi." Tiểu Thỏ cười hướng tới cậu khoát tay áo nói: "Một lát gặp."

"Được." Tiếu Hàm nghiêm túc gật gật đầu.

Nhưng mà Tiểu Thỏ chạy đến thính phòng lại phát hiện Trình Chi Ngôn căn bản không ở nơi đó.

Cô nhìn quanh một vòng bốn phía cũng không có phát hiện bóng dáng của anh, vì thế liền lấy điện thoại cầm tay ra gọi dãy số của anh.

Trong điện thoại vang hai tiếng, rất nhanh liền bị tiếp, thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dồi dào từ tính từ trong điện thoại truyền ra: "Uy, Tiểu Thỏ?"

" Anh nước chanh, anh đi đâu vậy, vì sao không ở trên chỗ quan sát?Anh không có xem em biểu diễn sao?"

" Nhìn." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Em biểu diễn rất tốt, váy cũng rất đẹp."

"Thật vậy chăng??" Tiểu Thỏ cười tít mắt hỏi: "Vậy hiện tại anh ở đâu a?"

" Trên đường phía sau Đại Lễ Đường, anh ra ngoài hít thở không khí."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui