Editor: Quỳnh Nguyễn
" Ai cần cô lo." Từ Cảnh Thần liếc Tiểu Thỏ một cái, đưa tay kéo khối khăn lông ướt che trên trán mình, không nói hai lời xốc chăn liền chuẩn bị xuống giường.
"Uy uy, cậu làm gì?" Tiểu Thỏ thấy thế, vội vàng đỡ lấy cậu.
" Ngồi dậy, trở về đi học, nếu không thì sao?" Mặc dù nhìn Từ Cảnh Thần tinh thần rất tốt, nhưng dù sao còn đang phát sốt, cả người đều cảm giác toàn thân vô lực, vừa rồi cậu vẫn đều là nằm, lúc này đột nhiên ngồi dậy, chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu hoa mắt.
"Cậu đều đã phát sốt 38. 5 độ còn muốn đi đi học??"
Tiểu Thỏ vẻ mặt khó tin nhìn cậu nói: "Chương trình tiểu học cho dù là nghỉ một ngày cũng không có quan trọng gì, dù sao cậu thông minh như vậy, bổ sung sau, cậu không nên về lớp học làm gì."
Từ Cảnh Thần không nói lời nào, trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, "Vậy cô nói tôi đi chỗ nào?"
" Vô nghĩa, đương nhiên là về nhà nghỉ ngơi rồi." Tiểu Thỏ nhịn không được hướng tới cậu trợn trừng mắt.
" Không muốn trở về." Từ Cảnh Thần ngồi ở trên giường bệnh nghỉ ngơi một hồi, rốt cục cảm thấy được đầu mình không có choáng váng như thế, vì thế liền đứng trên đất, xốc rèm phòng y tế liền định hướng tới ngoài cửa chạy.
"Cậu trở lại cho tôi."
Tiểu Thỏ kéo cổ áo cậu, kéo cả người cậu trở về.
" Bạn nhỏ, hiện tại cậu phát sốt." Tiểu Thỏ nhìn Từ Cảnh Thần hai mắt căm tức nhìn mình, vô cùng nghiêm túc hướng tới cậu nói: "Phát sốt biết không? Nếu như khống chế không nổi, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn tăng lên biến thành sốt cao, lại không nghỉ ngơi tốt, cậu sẽ thành một người đần độn."
"Cô mới là kẻ đần độn." Từ Cảnh Thần tức giận hung hăng liếc Tiểu Thỏ một cái.
" OK, cho dù cậu sốt cao không thành ngốc tử, nhưng mà tin tức cũng thường xuyên có đưa tin nói, trẻ em sốt cao điều trị không kịp thời đến cuối cùng liền mất thính giác a, mù gì gì đó a, huống chi chính cậu đang bị bệnh, cậu lại về lớp học không phải rõ ràng định lây bệnh bệnh độc cảm mạo trên thân mình cho bạn học khác sao?" Tiểu Thỏ một hơi nói tiếp xuống, chỉ cảm thấy chính mình nói lời đặc biệt thấm thía.
"..."
Từ Cảnh Thần trầm mặc một hồi, sau đó cau mày thấp giọng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tôi không muốn về nhà."
" Vì sao?" Trong mắt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cậu.
Từ Cảnh Thần lại không nói.
Tiểu Thỏ cũng không thúc giục cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu.
" Trong nhà không có ai." Sau một lúc lâu Từ Cảnh Thần mới cúi đầu hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nằm ở nhà mới nguy hiểm, tôi nếu nóng cháy căn bản là không có người biết, cho dù chết ở nhà phỏng chừng cũng cần phải một tuần sau mới có thể bị phát hiện thi thể."
"..."
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại lần trước đi nhà Từ Cảnh Thần, bộ dáng quạnh quẽ kia.
Phòng ba cậu.... Hẳn là còn bận hơn phòng mẹ cô rất nhiều đi??
Cô nghe mẹ nói, ba cậu thường xuyên làm giải phẫu vài bàn, một khi lên bàn mổ chính là mấy giờ, có đôi khi nếu giải phẫu phức tạp mà nói, một bàn giải phẫu phải mười mấy giờ, lúc mệt mỏi liền trực tiếp nằm ở trên mặt đất phòng giải phẫu ngủ một hồi...
Đều nói bác sĩ cải tử hồi sinh, cứu sống người khác, nhưng mà người nào lại biết bọn họ có đôi khi cả con cái mình ngã bệnh đều chẳng quan tâm a
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...