Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ đuổi sau lưng Trình Thi Đồng vừa chạy vừa hô.
Trình Thi Đồng đi ở phía trước trong mắt nghi hoặc dừng bước lại, xoay người lại nhìn cô kỳ quái nói: "Tiểu Thỏ? Làm sao?"
"Ách... Ha ha, không sao, tớ chính là muốn đi cùng cậu một hồi a!" Tiểu Thỏ xấu hổ hướng tới Trình Thi Đồng cười cười, thấp giọng nói.
"A......" Trình Thi Đồng gật gật đầu, chần chờ một chút lại thấp giọng nói: "Hôm nay tớ... Muốn lại đi nhà Cố Ninh Thư một lần."
" Còn đi a?" Tiểu Thỏ giật mình, đeo cặp sách đến trên lưng, sau đó kéo cánh tay Trình Thi Đồng, vừa hướng bên ngoài trường học đi vừa nói: "Cố Ninh Thư vẫn đều không có tin tức, cậu luôn luôn đi tiểu khu nhà cậu ấy cũng không phải biện pháp a."
Trình Thi Đồng cúi đầu, đôi mắt nhìn mặt đường, cắn môi mình nói: "Nhưng mà ngoại trừ nơi đó tớ không biết còn có thể đi chỗ nào chờ cậu ấy a..."
"...."
Tiểu Thỏ nghe xong lời của cô ấy, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Được rồi, chúng ta liền đi xem đi."
"Uh`m."
Trên đường cái bên ngoài trường học, đèn rực rỡ mới lên, một cái đèn đường mờ nhạt dọc theo đường cái uốn lượn kéo dài đến chỗ rất xa chân trời.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, đêm nay trời đêm một ngôi sao đều không có, liền ngay cả ánh trăng xán lạn cũng bị giấu ở trong mây đen dày đặc, khí áp trong không khí vô cùng thấp, mặt đất cũng có một chút hơi hơi ẩm.
Xem cái dạng này...
Có lẽ là sắp đổ mưa rồi.
Một đường đến chỗ cửa tiểu khu nhà Cố Ninh Thư, Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng mới vừa đi không vài bước, một giọt nước nện ở trên gương mặt Tiểu Thỏ.
Ngay sau đó, một giọt, hai giọt từ không trung không ngừng rơi xuống, vỡ trên mặt đất.
"Trời mưa rồi." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời đêm tối đen, túm cánh tay Trình Thi Đồng một đường hướng phương hướng nhà Cố Ninh Thư thẳng đến nói: "Nhanh lên qua đi, còn có thể trốn dưới mái hiên một hồi."
Những lời này còn chưa nói xong, giọt mưa lạnh giá liền ào ào rơi xuống.
Hai người Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng đem cặp sách ở trên đầu, hướng tới phương hướng nhà Cố Ninh Thư một đường chạy như điên.
Lúc sắp cửa đến nhà bọn họ, bước chân Trình Thi Đồng vậy mà dừng lại rồi.
"Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ mắt thấy Trình Thi Đồng dừng bước, vì thế liền cũng ngừng lại, trong mắt nghi hoặc nhìn cô ấy hỏi: "Cậu sao không chạy?"
"Cậu nhìn đi...." Trình Thi Đồng có chút sững sờ vươn ra một bàn tay, hướng tới phương hướng nhà Cố Ninh Thư chỉ chỉ nói: "Đèn nhà cậu ấy sáng."
Cái gì!?
Tiểu Thỏ cả kinh, theo phương hướng ngón tay Trình Thi Đồng nhìn qua.
Quả nhiên cửa sổ vẫn đóng chặt kia, rèm che che nhà cửa giờ phút này có một vầng sáng từ ngọn đèn ấm áp vị trí vầng sáng cửa sổ gian phòng lầu hai.
"Có phải Cố Ninh Thư trở lại hay không?" Trong lòng Trình Thi Đồng kích động, cũng bất chấp che cặp sách trên đỉnh đầu lập tức hướng tới ánh sáng kia chạy tới.
"Ai... Ai...Cậu đợi tớ với a...." Tiểu Thỏ vội vàng đi theo.
Một đường chạy đến cửa nhà Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng cũng bất chấp mưa trên mặt, trực tiếp dùng tay áo lau một chút, càng không ngừng ấn chuông cửa nhà cậu.
Vài giây sau, từ bên trong cửa vang lên một trận tiếng bước chân.
Sau đó "Két..." Một tiếng, cửa được mở ra rồi.
Một cái nam sinh mặt mũi thanh tú làn da trắng nõn đứng trong cửa, trong mắt nghi hoặc nhìn các cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...