Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Lão Trình bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, chỉ là hướng tới bọn họ cười hắc hắc, rất nhanh lắc mình vào buồng vệ sinh cầm bình sữa tắm kia, lại rất nhanh biến mất.
Trình Chi Ngôn mắt thấy cửa phòng mình một lần nữa bị đóng, lúc này mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi, trở tay một cái, lại ôm Tiểu Thỏ đến trước mặt mình, cúi người ngửi trên mặt cô, cau mày hỏi: "Tối hôm nay em uống rượu hả?"
Vừa rồi có lẽ là vì anh vừa mới tắm qua, sữa tắm mùi thơm ngát trên người còn có vẻ nồng đậm, cho nên trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không có chú ý tới mùi rượu trên người Tiểu Thỏ."
"A?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt tươi cười nói: "Uống một chút...Em thấy trong chén rượu đỏ mẹ để ở dưới ánh đèn giống như rất đẹp, liền thừa dịp bà đi buồng vệ sinh, vụng trộm uống vào hai ngụm."
"..."
Trình Chi Ngôn nhất thời không nói gì.
" Uống ngon không?"
" Ưm.... Uống không ngon... Có phần đắng... "Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, cau cái mũi nhỏ đáng yêu, hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
"..."
Trình Chi Ngôn nhất thời không biết cô thế là tốt hay không nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Thỏ tiếp tục cọ tới cọ lui trên cổ Trình Chi Ngôn, đôi bàn tay cũng bắt đầu không an phận cọ tới cọ lui trên lưng anh.
" Đừng lộn xộn..." Trình Chi Ngôn vươn tay đi ra đè lại cánh tay của cô, thanh âm thản nhiên nói.
" Vì sao?" Tiểu Thỏ không rõ chân tướng ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy vô tội nhìn anh.
Trình Chi Ngôn nhất thời lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Ba mẹ anh vì sao không thể làm chuyện đáng tin??
Cái gì sữa tắm mùi hoa mị hoặc cũng không biết hai người bọn họ cầm trở về từ chỗ nào, cầm trở về liền thôi, còn đặt ở trong gian phòng của anh... Trước mắt đúng lúc anh dùng, Tiểu Thỏ còn uống rượu đỏ vào...
Tất cả chuyện này đúng lúc đụng phải cùng nhau như vậy...
Vừa rồi cha anh còn lo lắng mình sẽ nổi thú tính với Tiểu Thỏ...
Tình huống hiện tại này, rõ ràng là Tiểu Thỏ thú tính với mình!
Trình Chi Ngôn đè buồn bực trong lòng, cố gắng để cho thanh âm chính mình bình tĩnh trở lại hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em... Có cảm thấy các loại phản ứng miệng khô lưỡi hanh hay không?"
"A?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không có a."
"Vậy em... Có cảm thấy đầu có phần choáng quáng hay không?"
"Cũng không có a." Cánh tay Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn đè, trong mắt khó hiểu nhìn anh nói: "Anh nước chanh, vì sao anh đè tay em?"
"Đề phòng tay em sờ loạn khắp nơi." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nói.
"Sở một chút thì thế nào a... Cũng sẽ không mất miếng thịt...." Tiểu Thỏ nhất thời có chút không quá vui lầu bầu nói.
"Không được chính là không được em đừng đụng chạm anh!" Trình Chi Ngôn hiếm thấy thật sự nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ cảnh cáo nói.
"..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, môi hồng nhuận hé mở, cực kỳ mất hứng, cực kỳ mất hứng, phi thường mất hứng nhìn anh.
Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn đè lại cánh tay Tiểu Thỏ như vậy cũng không phải cách, vì thế liền cúi đầu hướng tới cô nói: "Thời gian không còn sớm, em nhanh đi về đi ngủ đi, buổi sáng ngày mai anh mang em đi chơi."
"Không cần."
"Ngoan, nghe lời."
"Em muốn ngủ cùng anh nước chanh."
"Hôm nay không được."
" Vì sao không được?"
"Anh nói không được chính là không được."
"... Hừ." Tiểu Thỏ thở phì phì hướng tới anh hừ một tiếng, rút tay của mình về, xoay người liền rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...