Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Gì!?
Tiểu Thỏ nghe những lời này của Trình Chi Ngôn, cả người đều đã ngây dại.
Một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu mới yếu ớt mở miệng hỏi: "Chanh... Anh nước chanh nói cái gì?"
" Nằm trên giường đi." Trình Chi Ngôn đứng cách cô không xa, mặt mỉm cười hướng tới cô thấp giọng nói.
"..."
Động tác Tiểu Thỏ cứng ngắc nhìn Trình Chi Ngôn một chút, lại quay đầu nhìn nhìn cái giường phía sau kia, khó hiểu hỏi: "Nằm trên giường... Để làm gì?"
"Nằm." Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, ngữ khí nghiêm túc địa hướng tới cô nói một chữ.
"..."
Tiểu Thỏ ngẩn ra, một đôi mắt to đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn, trong lòng tràn đầy chấn kinh.
Không phải đâu...
Anh nước chanh muốn cô nằm trên giường làm gì? Dù sao vẫn không đến mức anh định thực hiện toàn bộ những cái miêu tả trong sách một lần cho cô chứ?
Nếu như thực là vậy...
Giáo huấn này cũng quá khắc sâu....
Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời lệ rơi đầy mặt, hu hu hu... Mặc dù cô đã từng ảo tưởng, chờ sau khi cô trưởng thành, có lẽ sẽ khí phách đẩy anh nước chanh nhà cô ngã xuống giường, sau đó giở trò với anh, lại cười hắc hắc hủy đi trong sạch của anh...
Nhưng mà!
Kia cũng là sau này lớn lên a...
Tình hình trước mắt này, cô thật sự không có dũng khí ha ha hắc anh nước chanh a...
Huống chi, xu thế này nhìn... Hình như là anh nước chanh muốn ha ha hắc cô a...
Trong lòng Tiểu Thỏ lo sợ bất an nghĩ, vẫn là nghe lời cởi dép lê ngoan ngoãn nằm ở trên giường, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác ánh mắt tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở bên giường.
Oa??
Cái cánh tay Tiểu Thỏ chống đỡ thân thể của chính mình, trong mắt tò mò nhìn Trình Chi Ngôn, sao anh chạy đến tủ quần áo bên kia?
Trình Chi Ngôn ở trong tủ quần áo lật chuyển một hồi, tựa hồ là cầm thứ gì đó, lại xoay người về tới bên giường Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ vội vàng nằm thẳng, ngừng lại hô hấp, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.
"Em cảm thấy đích tình trong sách viết như thế nào?" Trình Chi Ngôn ngồi ở bên giường, mặt không chút thay đổi rốt cục hướng tới Tiểu Thỏ lộ ra một cái ôn nhu tươi cười.
Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, lắc đầu ngôn từ nghĩa chính nói: "Không tốt, một chút cũng không tốt! Loại miêu tả này quả thực là u ác tính Xã Hội Chủ Nghĩa, là nha phiến ( thuốc phiện) trên tinh thần, sẽ hư hỏng trẻ em!"
" Vậy em còn xem?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, cười như không cười hướng tới cô hỏi.
"Không nhìn không nhìn! Lần này tuyệt đối là một cái ngoài ý muốn! Em bảo đảm lần sau lại cũng không xem loại sách này!" Tiểu Thỏ vẻ mặt nghiêm túc lời thề son sắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, bàn tay ở sau người xòe ra, bên trong lòng bàn tay nằm một khăn quàng đỏ lúc Tiểu Thỏ đeo lên tiểu học.
"Đây là... Làm gì...??" Tiểu Thỏ nhìn cái khăn quàng đỏ trong lòng bàn tay của anh kia, hơi run sợ một chút, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
"Đưa tay qua đây." Trình Chi Ngôn mỉm cười, hoàn toàn không trả lời vấn đề của cô.
"..."
Tiểu Thỏ vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, liều mạng giấu hai tay phía sau mình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...