Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chung quanh dường như đều đã yên lặng, toàn bộ thế giới an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở Trình Chi Ngôn thong thả mà ôn nhu ở bên tai mình.
Có lẽ là vì người nào đó thật sự đã ẩn nhẫn rất nhiều năm, cái hôn này thời gian đặc biệt dài.
Đến lúc Trình Chi Ngôn ý còn chưa thỏa mãn từ trong miệng Tiểu Thỏ rời khỏi, cả người Tiểu Thỏ vẫn lại là ngẩn ngơ.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô vẻ mặt ngơ ngác, nhịn không được giật giật khóe miệng, tại cánh môi cô bị mình hôn đến hơi có chút sưng đỏ nhẹ nhàng hôn một cái, cúi đầu hô một tiếng: "Tiểu Thỏ, hoàn hồn."
"A?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đỏ ửng nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt hô một tiếng: "Anh nước chanh....Anh..."
"Anh làm sao vậy?" Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhìn giống như đã khôi phục bình thường, anh hơi hơi nhíu mày hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng hỏi.
"Anh anh anh...Anh không phải nói anh phải về ký túc xá lấy đồ sao..." Thanh âm Tiểu Thỏ giống như muỗi kêu, vốn vừa rồi lúc cô chủ động hôn Trình Chi Ngôn đã là cậy mạnh, sau còn muốn làm bộ không chút để ý, rất không dễ dàng Trình Chi Ngôn xoay người chạy, không nghĩ tới anh vậy mà ở lúc tâm lý phòng ngự mình còn chưa xây dựng tốt lại trở lại.
Anh trở về còn chưa tính, cư nhiên còn không nói hai lời trực tiếp hôn mình...
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu mình cho tới bây giờ vẫn lại là cảm thấy choáng váng.
"Không." Trình Chi Ngôn bình tĩnh cười, trong thanh âm mang theo một tia đã khôi phục lại trấn định chậm rãi nói: "Cái kia là lần đầu tiên trong đời anh bị nữ sinh cưỡng hôn, trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy có chút khiếp sợ khó có thể đối mặt mới tìm cớ."
"Vậy anh.... Vì sao lại quay lại rồi hả?" Tiểu Thỏ dở khóc dở cười hướng tới Trình Chi Ngôn tiếp tục hỏi.
"A...... Bởi vì đi tới hai bước, lại phục hồi tinh thần lại, dù sao là bị bạn gái mình hôn, có cái gì khó đối mặt... Lại nói, làm người phải nhìn thẳng cảm nhận chính mình, anh cảm thấy..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, đôi mắt hiện ra một tia ý vị thâm trường cười nói: " Anh thích em chủ động hôn anh..."
"..."
Trên mặt Tiểu Thỏ đỏ ửng.
" Chỉ là..." Thanh âm Trình Chi Ngôn kéo dài một chút, một bàn tay chống đỡ thân cây sau lưng Tiểu Thỏ, cúi người nhìn thẳng ánh mắt cô, giống như vô tình thuận miệng hỏi: "Là người nào nói cho em hôn môi phải duỗi đầu lưỡi tiến vào miệng đối phương, uh`m?"
"Ách..." Tiểu Thỏ nhìn nguy hiểm trong ánh mắt Trình Chi Ngôn, nhịn không được muốn lui về phía sau.
Nhưng mà phía sau cô đã là thân cây, căn bản không chỗ thối lui, cho nên cô khẩn trương nuốt nước miếng một chút, lắp bắp nói: "Không... Không ai nói cho em biết..."
" Vậy em...Tại sao phải làm như vậy?" Khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn hướng tới trước mặt cô nhích lại gần, một đôi mắt trong suốt hơi hơi nheo, tràn đầy đều là nghiên cứu nhìn cô.
"Em... Vô sự tự thông? Ha ha ha ha ha..." Tiểu Thỏ xấu hổ nở nụ cười vài tiếng, quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt anh.
" Uh`m... Từ nhỏ đến lớn em vừa nói dối, liền thích cúi đầu nhìn chỗ khác." Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi cong lên, một cái ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng sờ cằm Tiểu Thỏ, nhàn rỗi hướng tới cô nói: "Cho nên, anh vừa thấy vẻ mặt của em liền biết không phải vô sự tự thông rồi...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...