Editor Quỳnh Nguyễn.
Chẳng lẽ nói..... Anh đang xấu hổ hay sao?
Tiểu Thỏ nhìn gò má, bờ môi của Trình Chi Ngôn không nhịn được vui sướng kêu lên.
Nhưng mà, lúc mọi người đi tới cửa của trường học, lại bị chú bảo vệ ngăn lại.
"Mấy bạn học sinh bên kia, mau đưa ra thẻ học sinh!" Một chú ăn mặc đồng phục bảo vệ, hướng mấy người Trình Chi Ngôn phất tay một cái, ra hiệu ngăn mấy người.
Trình Chi Ngôn hơi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra, bởi vì mọi người đang trong lúc huấn luyện, sinh viên năm nhất không thể tùy tiện ra khỏi trường.
Bọn Lâm Khải đi phía sau Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ cũng đến lúc này mới nhớ ra chuyện này, vẻ mặt bọn họ trở lên ngơ ngác.
Mặc dù như thế, mấy người vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh chỗ chú bảo vệ, lấy thẻ sinh viên trong túi đưa cho chú.
Chú bảo vệ nhận lấy thẻ sinh viên của mấy người, lật qua lật lại, sau đó trả lại cho mấy người rồi nói:"Năm nhất sao, không thể tùy tiện ra khỏi trường, không biết sao???"
"Cháu quên......" Kỷ Lâm Khải cười gượng gạo hướng chú bảo vệ nói.
"Đi ra ngoài làm gì?" Chú bảo vệ cũng rảnh rỗi không có gì làm nên tùy tiện hỏi lại.
"Chúng cháu đều là bạn chung phòng, cha mẹ cậu ấy đến thăm, nói là mời mọi người trong phòng đi ăn cơm, chúng cháu số 1 Trường Hưng, nên đang đi đến, đến khi ra đến cổng mời nhớ là không thể ra khỏi cổng trường....." Vương Thước một mặt vô cùng đáng thương nhìn chú bảo vệ, đang dự định dùng tình thân đánh vào tâm lý chú bảo vệ.
"Cha mẹ của bạn học đến?" ánh mắt sắc bén của chú bảo vệ hướng về mấy người lướt qua một cái, thuận miệng hỏi:"Là cô gái bên cạnh cậu ta sao?"
"Dạ! Chú quả nhiên có con mắt thật tinh tường!" Trương Vũ Phi cười híp mắt hướng nhìn chú bảo vệ giơ giơ ngón tay cái lên, sau đó nhỏ giong hướng chú bảo vệ nói:"Chú có thể linh động cho chúng cháu một lần được không?"
"Không được, không được!" Chú bảo vệ liên tục khoát tay nói:"Năm nay là năm đầu tiền không cho sinh viên năm nhất ra khỏi trường, hiệu trưởng sẽ thỉnh thoảng đi kiểm tra, nếu như kiểm tra thấy ta cho các cậu đi ra ngoài, sẽ quay lại trừ tiền thưởng của ta, xử lý kỷ luật đối với các cậu, đối với chúng ta mà nói đều là không tốt, các cậu tốt nhất là nên trở về, sau một tuần lễ nữa là quốc khánh, có chuyện gì không thể nhẫn nhịn."
"Nhưng mà....." Kỷ Lâm Khải còn đang muốn nói một chút, Trình Chi Ngôn hướng về hắn khoát tay một cái nói:"Bỏ đi, chúng ta không có giấy xin phép nghỉ của giáo viên chủ nhiệm, chú ấy sẽ không cho chúng ta ra ngoài đâu!"
"Nhưng mà..... Ta cũng thấy, nhiều người ra vào trường như vậy, vì sao chỉ ngăn cản chúng ta....." Kỷ Lâm Khải nhìn thấy lúc mọi người đang ở đây nói chuyện, quả thật có rất nhiều người đi ra đi vào cổng trường, cảm thấy có chút oan ức không nhịn được nói.
"Ta dù sao cũng làm bảo vệ ở đây nhiều năm, ai là sinh viên năm nhất, ai là sinh viên cũ ta còn không phân biệt được sao!" Chú bảo vệ nhìn mấy người với vẻ mặt kiêu ngạo nói:"Cậu xem một chút, các cậu từng người đều đang trong thời gian huấn luyện, ai ai cũng đen thùi lùi, đem so với người khác còn kém vài màu sắc, với lại chỉ có sinh viên năm nhất mới đi một nhóm người ở chung ký túc xá, những sinh viên năm 2, năm 3 cơ bản đều đi một mình, hoặc là hai người, hoặc đi cùng bạn gái ra ngoài, còn sinh viên năm 4, lúc này giờ đang bận rộn tìm việc làm, cũng rất ít xuất hiện ở trường."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...