Editor: Quỳnh Nguyễn.
"Mẹ em không đi được?" sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong, chợt có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy....." Tiểu Thỏ gật đầu, tiếp tục nói:"Có điều không sao, mẹ chỉ có một mình, chúng ta vẫn có thể đi với mẹ và cha anh."
"Hai người họ..... Cũng không đi được nữa...." Trình Chi Ngôn cười vẻ gượng gạo, nhìn Tiểu Thỏ giải thích:"Cha anh ngày mai phải đi công tác, mẹ anh nhận nhiệm vụ tìm một người biết dân ca, có người nói lần này phải đưa tác phẩm đi thi đấu quốc tế....."
"Vì vậy....." Tiểu Thỏ ngơ ngác nhìn Trình Chi Ngôn, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần:"Vì vậy chỉ còn lại hai chúng ta đi du lịch sao???"
Trình Chi Ngôn đưa bàn tay trắng nõn đưa lên trán mình, nhẹ giọng nói:"Nếu như thế, thì đúng là chỉ còn hai chúng ta."
Một mình cùng anh đi du lịch.....
Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy như thế cũng không sao. Dù sao có thể được đi ra ngoài chơi, chỉ cần có anh ở bên, những người khác có hay không cũng không quan trọng.
"Vậy thì chúng ta cùng đi." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, dõng dạc nói:"Dù sao chúng ta cũng không đi quá xa nhà,theo trí nhớ thì nơi xa nhất cũng chỉ đến vườn thú ở Thượng Hải mà thôi."
"Nhưng mà....." Trình Chi Ngôn có vẻ ấp úng nhìn cô. Con gái 13 tuổi, đang thời kỳ trưởng thành, trên người cô không chỉ mang theo đồ đạc của trẻ con, còn mang theo đồ đạc của một cô gái mới lớn, cùng mang hai loại đồ vật kia, Tiểu Thỏ sẽ phải khóc mất.
Hơn nữa, từ khi cơ thể nàng trưởng thành, cơ bản là vòng ngực đã dần nhô lên, vô tình đi bên cạnh cô, cánh tay có thể chạm tới ngực cô, lúc nào cũng có thể cảm thấy sự ấm áp mềm mại.
Cô đã trở nên xinh đẹp, con ngươi như dòng nước trong, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào ướt át, vóc dáng của cô ngày càng trở nên hấp dẫn hơn.
"Nhưng mà chuyện gì?" Tiểu Thỏ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
"Dù sao em bây giờ cũng đã lớn..... Một mình cùng anh đi ra ngoài cũng không tốt lắm....."Trình Chi Ngôn hơi nhẹ giọng nói.
"A?" Tiểu Thỏ sững sờ, tất nhiên không hiểu ý của Trình Chi Ngôn:"Tại sao lại không tốt? Chả phải lúc ở nhà, cũng chỉ có hai chúng ta, anh xem đi, trong phòng này, trên giường này, cũng không phải chỉ có chúng ta sao...."
Nghe tới câu nói này.....
"Sao lại có thể tốt?" Em là..... Trình Chi Ngôn im lặng chốc lát, đưa tay lôi cánh tay cô lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô, cảm giác có chút khó nói ra, nghiệm túc nhìn cô nói:"Vì thế anh mới nói....Em lớn như thế, nếu một mình đi với anh rất nguy hiểm....."
"Nguy hiểm chuyện gì?" Tiểu Thỏ tỏ vẻ vẫn chưa hiểu, đưa tay chống dưới cằm, nhìn thẳng vào mắt anh, sâu thẳm bên trong phản chiếu hình ảnh nhỏ nhắn của cô. Trình Chi Ngôn hơi run, nhìn ánh mắt trong suốt lộ vẻ ngây thơ kia, đột nhiên cảm thấy bản thân có chú buồn cười liền nắm lấy tóc mình, âm thanh mang theo một tia đùa giỡn:"Không có gì..... Anh hồi nãy.... Là chỉ nói đùa....."
"Nha....." Tiểu Thỏ ngẫm nghĩ, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...