Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Cho nên thời điểm khi em nghĩ đến anh nước chanh, em biết anh đang ở trong phòng học, hoặc là đang ở trên đường đi nhà ăn, em liền cảm giác rất khá, cho dù anh không có ở bên cạnh em, em cũng biết rõ cuộc sống anh cực kỳ tốt, như vậy đủ rồi." Tiểu Thỏ chôn đầu ở trong lòng Trình Chi Ngôn, thanh âm nói nho nhỏ ý nghĩ trong lòng mình.

Trình Chi Ngôn có chút giật mình.

Anh vốn cho là Tiểu Thỏ chưa từng có nghĩ tới xa cách đối với hai người bọn họ sẽ là ý nghĩa gì, anh vốn cho là cô vẫn chỉ là đứa nhỏ không lo nghĩ, chỉ lo chuyện trước mắt, mỗi ngày không chịu để tâm cười nháo.

Nhưng mà anh lại quên, cô làm sao có thể không hiểu xa cách là cái gì...

Cô thực ra càng rõ ràng xa cách ý nghĩa là gì so với anh.

Là vì cô vẫn hiểu được, vẫn minh bạch, cho nên đối với cô mà nói, nguyện vọng hèn mọn nhỏ nhất chính là hi vọng anh sống tốt trên thế giới này.


Bất luận anh đi bao xa, bất luận anh cách cô bao nhiêu km, dù cho thật lâu cũng không có thể cùng anh gặp mặt.

Chỉ cần cô biết anh ở một chỗ đích nào đó trên địa cầu này, có cuộc sống tốt, cô cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi.

Cánh tay Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng vòng lên vòng eo hơi chút mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, cô gầy như vậy, yếu ớt như vậy, giống như chỉ cần cánh tay của anh hơi ra sức chút có thể dễ dàng bẻ gẫy cô, nhưng mà ý nghĩ trong lòng cô lại cứng cỏi như vậy, mạnh mẽ như vậy, thậm chí vượt qua anh.

Cho tới nay, anh đều coi cô như đứa bé mà đối đãi, nhưng mà hiện tại anh đột nhiên phát hiện, thực ra đôi khi một cái ý nghĩ của đứa trẻ còn trưởng thành hơn so với người lớn rất nhiều.

Anh trầm mặc, chỉ cảm thấy một chỗ mềm mại nhất nào đó đang đau nhói.

Thật lâu sau anh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.

Hai tay anh đỡ bả vai gầy yếu của Tiểu Thỏ, đôi mắt cụp xuống nhìn cô, trong ánh mắt trong suốt ẩn chứa một chút ý cười nhợt nhạt, thanh âm ôn nhu mang theo một tia bỡn cợt nói: "Được rồi, cho dù em cảm thấy nửa năm gặp anh một lần cũng có thể, nhưng mà...."


Thanh âm của anh dừng một chút, đột nhiên giọng nói mang theo một chút vô tội hướng tới cô hỏi: "Nếu anh nhớ em, nên làm cái gì bây giờ?"

"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, đôi mắt ngập nước nhìn anh, sau một lúc lâu chưa có lấy lại tinh thần.

Anh nói...

Nếu như anh nhớ chính mình, nên làm cái gì bây giờ?

Cho nên thực ra... Anh nước chanh của cô... Cũng là sẽ nhớ một người sao?

"Không trả lời anh?" Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi của cô một cái, cười nói: "Nếu như anh nhớ em, từ Bắc Kinh trở về nhanh nhất mà nói cũng phải bay hai giờ, đây còn không có tính cả thời gian đi sân bay, thời gian kiểm tra, thời gian đăng ký, em nói Chủ nhật cũng chỉ có thời gian hai ngày, chẳng lẽ hai ngày này anh cũng chỉ có thể bôn ba qua lại ở sân bay sao?"

"Anh... Ý của anh là...." Tiểu Thỏ thật không dám tin tưởng nhìn anh.

" Thực ra anh muốn thi Nam Kinh." Trình Chi Ngôn buông cánh tay của cô ra, trở lại trước bàn học chính mình, tiện tay cầm lấy một bản giới thiệu vắn tắt đại học Nam Kinh từ trên bàn tới, đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ quơ quơ nói: "Như vậy ít nhất, thời điểm nhớ em, còn có thể ngồi xe trực tiếp trở về."

" Nhưng mà... Nhưng mà...." Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn kia giới thiệu vắn tắt kia, sau một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: "Mọi người vẫn cho là anh sẽ đi Bắc Kinh a....Anh... Ba mẹ biết không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui