Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Ninh Thư đi theo sau lưng cô, thoải mái nhàn nhã lắc lư tới đây.
"Tới, ăn quả táo." Tiểu Thỏ đặt quả táo cắt xong ở trên bàn trà phòng khách, hướng tới Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cười tít mắt nói.
Cố Ninh Thư gật gật đầu tự nhiên mà dựa vào bên cạnh Tiểu Thỏ ngồi xuống.
Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt nhìn cậu một cái, không nói gì.
Trình Thi Đồng vừa rồi đã báo trước cho Trình Chi Ngôn, cho nên kế tiếp cô cũng không có chuyện gì, cô liền cầm lấy xiên hoa quả, bắt đầu ăn quả táo.
Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ một cái, chần chờ một chút cũng cầm lấy xiên hoa quả xiên một mảnh quả táo chuẩn bị ăn.
Chỉ là thời điểm quả táo kia sắp đến bên miệng, không cẩn thận một cái vậy mà rớt.
"Thật xin lỗi." Cố Ninh Thư có chút áy náy nhìn Tiểu Thỏ một cái, khom lưng nhặt miếng táo rơi trên mặt đất lên.
"Không sao, quả táo này ăn ngon, là Chu mẹ tớ mang về ở sơn động." Tiểu Thỏ cười tít mắt nói cho Cố Ninh Thư, thuận tay xiên một khối táo đưa tới bờ môi cậu nói: "Cậu nếm thử."
"Cảm ơn." Cố Ninh Thư cười cười, há mồm ăn miếng táo Tiểu Thỏ đưa đến bên miệng chính mình.
A... A... A... A...!!
Trình Thi Đồng mở to hai mắt một màn này thật đẹp a! Thật sự là phấn hồng a!
Cô vụng trộm quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, chỉ cảm thấy sắc mặt của anh có chút âm trầm đáng sợ.
"Ha ha ha ha... Chú nhỏ, chú ngồi ở chỗ kia để làm gì, chú cũng ăn a!" Trình Thi Đồng cười hì hì cũng xiên một miếng táo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn hơi hơi buông mắt xuống, nhìn thoáng qua xiên táo Trình Thi Đồng đưa tới đây, quay đầu thản nhiên nói: "Không muốn ăn."
" Không ăn thì thôi, vậy tự cháu ăn!" Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt như tên trộm, đưa miếng táo bên miệng Trình Chi Ngôn vào trong miệng mình.
Một mâm táo ở bầu không khí kỳ quái lại xấu hổ này ăn xong rồi.
Ăn táo xong, Trình Thi Đồng đề nghị đi phòng Tiểu Thỏ nhìn một cái, Tiểu Thỏ không nói cái gì gật đầu đồng ý.
Trình Chi Ngôn liếc bọn họ mấy cái, tiếp tục bình tĩnh ngồi ở trên sofa dưới lầu làm bài tập.
Ba người vừa vào phòng Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng lập tức liền khóa trái cửa phòng Tiểu Thỏ lại.
" Ha ha ha ha, Tiểu Thỏ, vừa rồi cậu thấy không, sắc mặt chú nhỏ âm trầm sắp muốn chảy ra nước rồi!" Trình Thi Đồng kìm nén cười đã lâu rốt cục bạo phát ra.
Cố Ninh Thư có chút không nói gì nhìn cô ấy, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cô ấy nói: "Khống chế một chút, đừng bị chú nhỏ nghe thấy được."
"A......" Trình Thi Đồng vội vàng thu liễm tươi cười, cảnh giác nghe động tĩnh dưới lầu một chút xong, sau đó kéo cánh tay Tiểu Thỏ cười hì hì nói: "Chiến đấu giành thắng lợi! Chúng ta chiến tiếp."
"...." Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Thi Đồng hỏi: "Cậu xác định như vậy có ích sao?"
" Đương nhiên là có, cậu không thấy cả người chú nhỏ đều đã tản ra hơi thở người sống chớ lại gần sao?" Trình Thi Đồng cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao trong lòng chú nhỏ nhất định là có cậu, nhưng mà chú cũng không thể liền yên tâm mà tùy ý cậu tự sinh tự diệt a, dù sao cũng phải để cho chú ấy biết, được hoan nghênh cũng không phải chỉ có một mình chú ấy."
"Được rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
" Cho dù nói như thế nào, có thể thấy bộ dáng chú nhỏ kinh ngạc, tớ cũng vui vẻ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...