Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Editor: May

"..." Tiểu Thỏ nhìn cô ấy, không nói lời nào.

Đại khái loại thời điểm này, cô ấy cũng không phải là rất muốn tán gẫu đề tài về Cố Ninh Thư đã qua đời như thế nào.

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó  vỗ tay của Trình Thi Đồng hỏi: "Đói sao, muốn đi ra ngoài ăn một chút gì không??"

Trình Thi Đồng lắc đầu, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi tựa đầu ở trên bờ vai Tiểu Thỏ, lẩm bẩm nói: "Tớ biết rõ sẽ có một ngày như thế, nhưng tớ không nghĩ tới... ngày này lại đến mau như thế..."

Tiểu Thỏ liền giật mình, tay ôm bả vai cô ấy nhịn không được hơi nắm thật chặt.


"Lúc trước là vì anh ấy, mới thi đến Bắc Kinh, hiện tại, anh ấy lại không còn..." Trình Thi Đồng nói nói, nước mắt lại ngăn không được chảy ra bên ngoài: "Hiện tại chỉ còn lại một mình tớ, đi qua con đường hai người chúng tớ cùng đi, nhìn phong cảnh chúng tớ từng cùng nhau ngắm, Tiểu Thỏ... Loại cảm giác này thực sự rất khó chịu."

"Ừ..." Tiểu Thỏ ôm Trình Thi Đồng, an ủi vỗ bả vai cô ấy, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Trình Thi Đồng nhắm mắt lại không nói lời nào.

Điện thoại nằm trong tay rung động một trận, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, lại có thể là tin nhắn Cố Trừng Tịch gửi tới:

Em vẫn ổn chứ??

Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm bốn chữ kia rất lâu, sau đó trả lời:


Không ổn.

Sau khi trả lời tin nhắn này, bên kia rất lâu không có hồi âm, qua thật lâu, cuối cùng lại trở lại ba chữ:

Nén bi thương.

Trình Thi Đồng yên lặng hồi: 

Cảm ơn.

Sau đó liền ném điện thoại di động tới sau lưng, không nhìn nó nữa.

Cố Trừng Tịch chống đỡ đầu ở trên cửa sổ thủy tinh, nhìn hai chữ "Cảm ơn" lạnh như băng trên màn hình di động kia, biết rõ giờ phút này cô thống khổ vạn phần, lại không thể làm gì cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui