Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Editor: May
"Ha ha ha..." Cái ót Tiểu Thỏ đã hoàn toàn dán ở trên tường, vẻ mặt cô lúng túng nhìn Trình Chi Ngôn, tiếp tục cười khan vài tiếng, sau đó lắp ba lắp bắp nói: "Em đây không phải là... chỉ lấy một cái ví dụ thôi ư, cái đó... Khi đó nhất thời nhanh miệng, liền thuận miệng nói một câu, anh chớ để ở trong lòng, anh đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân nha!!"
"Phải không..." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, khóe môi đạm bạc kéo ra một đường cong đẹp mắt, giọng nói đầu độc nói với Tiểu Thỏ: "Anh có thể không so đo câu nói đó của em, nhưng trừng phạt vẫn là nhất định phải có..."
"Trừng phạt gì... ưm..." Tiểu Thỏ còn chưa dứt lời, anh đã trực tiếp cúi đầu xuống, một đôi cánh môi đạm bạc hôn môi đỏ thắm của cô.
Nụ hôn này so với nụ hôn ở trong xe lúc trước, càng thêm hung tàn, hung tàn đến khiến Tiểu Thỏ cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Một tay anh chống đỡ bên cạnh đầu cô, tay kia sít sao chế trụ vòng eo mảnh mai của cô, làm cho cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Tiểu Thỏ cảm giác mình bị trừng phạt đến có chút không giải thích được.
Vốn là...
Lúc cô đi bồi Lâm Sở Sở ăn cơm, cũng không nghĩ qua Lâm Sở Sở lại sẽ bày đặt không cần Hạ Phong đại suất ca kia, ngược lại vừa ý chính mình a...
Cô cũng hết sức oan uổng được không...
Nhưng, Trình Chi Ngôn trước mắt hôn cô đến rất nhiệt liệt, lại làm cho cô cảm nhận được trọng lượng của chính mình ở trong lòng anh.
Anh thật sự là... Sợ mình bị người khác cướp đi a...
Tiểu Thỏ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa buồn cười.
Hơi thở ấm áp của anh phun ở trên gương mặt trắng mịn của cô, làm cho cô cảm giác được trên mặt có chút ngứa ngáy, mà anh lưới trơn mềm của anh, giống như bão táp mang tất cả hết thảy ở trong miệng cô.
Tiểu Thỏ cảm thấy, chính mình ở dưới nụ hôn nhiệt liệt này của anh, một lòng giống như bị hòa tan ra.
Cô nhịn không được duỗi tay níu lấy áo nơi ngực anh.
Hơi thở cũng bắt đầu càng ngày càng hỗn loạn, cô ngẩng đầu lên, tận lực phối hợp anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...