Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Khí đen quấn thân, không sống được bao lâu?

—— Đây là phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tiêu.

Chờ nhìn kỹ lại, Nguyễn Tiêu liền phát giác giữa chân mày của người thanh niên này có một luồng khí xanh, giống như bên trong ẩn chứa thứ gì đó rất đáng sợ, đang không ngừng cắn nuốt sinh mệnh của y.

Ừm…… Là trúng độc.

Hơn nữa độc này hoạt tính mạnh mẽ, e rằng là loại độc không thể dùng bất luận khoa học kỹ thuật hiện đại gì có thể giải quyết. Nếu nói như vậy, cũng khó trách người trẻ tuổi sẽ đến chợ quỷ cùng một người thiên sư, chỉ sợ y cũng muốn tìm được thứ nào đó giải độc ở nơi này?

Tào Hạc không biết chính mình mới đối mặt với người ta một cái đã bị nhìn ra nhiều thứ như vậy, lại suy xét đến vị này chính là mang theo tiểu Tông tổng tới, hẳn là một cao nhân, bèn mặt mang tươi cười tự giới thiệu vài câu…… Tuy rằng cao nhân thật sự rất trẻ, nhưng suy xét đến Dương Hạo Nhiên cũng là một người trẻ tuổi, y cũng sẽ không xem thường đối phương.

Rốt cuộc, nghe nói đối phương là sinh hồn rời xác, mà từ miệng Dương đại sư có thể biết được, sinh hồn rời xác là chuyện không bình thường.

Dương Hạo Nhiên càng thêm để ý, hắn nghiêm túc quan sát Nguyễn Tiêu, kinh ngạc phát hiện, nếu không phải đã sớm biết đối phương là sinh hồn, hơn nữa đối phương xác thật đi chính là lối quỷ, hắn cũng rất khó nhìn ra đối phương là hồn thể —— quá ngưng đọng như thật, không có một chút phù phiếm, đạo hạnh như này là cao đến cỡ nào? Mà tuổi tác của đối phương cũng thật sự không lớn, ít nhất nhỏ hơn hắn bảy tám tuổi đi.

Trước đến nay Dương Hạo Nhiên chung quy cảm thấy, chính mình vào độ tuổi hơn hai mươi có thể có trình độ này đã rất không tầm thường, đặc biệt hắn còn không phải đệ tử đích truyền Huyền môn chính thống gì, là có thể kiêu ngạo. Mà hiện tại, hắn không từ này cảm giác đến hơi thở Huyền môn chính thống gì từ sinh hồn, lại phát giác đối phương chân chính cao hơn hắn.

Giờ khắc này, Dương Hạo Nhiên rất nhụt chí, một tia may mắn cận tồn trong lòng cũng đã biến mất.

Thật đúng là thiên tài như bạn tốt của hắn…… Nói không chừng còn mạnh hơn bạn tốt, dù sao thì tuổi bạn tốt cũng lớn hơn.


Vì thế, Dương Hạo Nhiên cũng rất khách khí mà chào hỏi, giới thiệu chính mình.

Nguyễn Tiêu nhướng mày, nhìn về phía Tông Tuế Trọng: “Học trưởng Tông, trong chợ quỷ này gặp được người sống quen biết… cũng là duyên phận, lát nữa muốn cùng nhau đi sao?”

Biểu cảm của Tào Hạc hơi cứng lại.

Đương nhiên không thể ở bên nhau, thứ y muốn tìm cũng không thể……

Dương Hạo Nhiên tuy rằng tính cách xúc động, thật sự cũng không phải hoàn toàn không biết gì, mang cố chủ lại đây làm gì trong lòng hắn rõ rành rành, mà cố chủ dường như lại không tiện nói thật, hắn cũng bèn chủ động nói: “Chúng ta còn có chút việc làm, xin đi trước một bước, không quấy rầy các anh.”

Nguyễn Tiêu cười cười, vẫn là chờ Tông Tuế Trọng quyết định.

Tông Tuế Trọng nói: “Cũng được, gặp lại sau.”

Tào Hạc nhẹ nhàng thở ra, y cũng không muốn đắc tội với người ta, Dương đại sư giúp đỡ mở miệng thì không thể tốt hơn. Sau đó y liền cười tạm biệt Tông Tuế Trọng Nguyễn Tiêu, cùng Dương Hạo Nhiên quẹo vào một hướng khác.

Bọn họ rời đi rồi, Nguyễn Tiêu mới nói với Tông Tuế Trọng: “Học trưởng, anh và Tào Hạc đó có thân không?”

Tông Tuế Trọng nói: “Từng gặp mặt một lần.”


Nguyễn Tiêu gật gật đầu, đề ra một câu: “Anh ta trúng độc rất lợi hại, hy vọng có thể tìm được thứ mình muốn.”

Tông Tuế Trọng khựng lại: “Trúng độc?”

Nguyễn Tiêu kéo Tông Tuế Trọng một cái, cùng anh đi về hướng con phố nhỏ có quỷ nhiều nhất, nói: “Học trưởng có khả năng không chú ý, luồng khí xanh giữa mày anh ta kia chính là cảnh báo trúng kịch độc, em đánh giá còn là loại rất cổ xưa nữa kìa. Từ cổ xưa, rất nhiều độc đều cần thiết dùng đồ vật riêng giải trừ, bằng không chính là vô dụng…… Dựa theo hoạt tính độc đó xem ra, Tào Hạc hẳn là lúc ấy đã chết rồi mới đúng. Hiện tại còn có thể tung tăng nhảy nhót, đại khái là có thiên sư giữ mạng lại cho anh ấy, bằng không chính là tạm thời có thứ gì thế mạng cho, chỉ là giữ mạng hay là thế mạng cũng vậy, đều là tạm thời, nếu muốn thật sự sống sót thì còn phải giải độc.”

Hai người cứ vậy đi tới, trên đường cũng không người nào tiếp cận bọn họ, nhưng dù sao đường phố rộng lớn, chợ quỷ rất lớn, quỷ lợi hại cũng nhiều, không đến mức giống như quỷ trong xe buýt u linh, quỷ nào thấy Tông Tuế Trọng cũng hận không thể co rúm thành một đoàn.

Tông Tuế Trọng nghe Nguyễn Tiêu thuận miệng nhắc tới, nhíu nhíu mày: “Học đệ Nguyễn, cậu có biết làm sao giải độc không?”

Nguyễn Tiêu cười: “Học trưởng lo lắng cho anh ta hả?” Nhưng cậu cũng biết, vị này vẫn luôn là mặt lạnh tâm nóng, cũng phải trả lời, “Tạm thời nhìn không ra anh ta rốt cuộc trúng độc gì, nhưng nếu anh ta vận khí tốt, thật ra có hai loại đồ vật đều có thể hữu dụng. Trong đó có một loại gọi là cỏ lộc hàm (hươu ngậm trong miệng), nghe nói là núi sâu có một loài hươu kỳ lạ, hươu đực cùng rất nhiều hươu cái… tiến hành nghi thức nghênh đón đời sau xong chết đi, khi đó hươu cái liền sẽ đi ngậm lấy một loại cỏ lạ đến đặt ở bên miệng hươu đực, sau đó hươu đực liền sẽ sống lại. Có người sau khi phát hiện đàn hươu này sẽ canh thật nhiều ngày chờ hươu cái ngậm đến cỏ lạ, đó những người này xua tan đàn hươu, là có thể được đến cỏ lạ. Loại cỏ lạ này có thể khởi tử hồi sinh, chỉ cần Tào Hạc tìm được loại cỏ này mang về, mặc kệ là anh ta đã chết rồi hay sao đó, tìm một người tin tưởng đút vào cho anh ta, anh ta sẽ có thể sống lại. Cho đến lúc này, độc mạnh hay không cũng vô dụng rồi.”

Tông Tuế Trọng nghe rất nghiêm túc.

Nguyễn Tiêu tiếp tục nói: “Chợ quỷ xem như một loại chợ giao dịch giữa quỷ và quỷ, quỷ và người, quỷ và yêu, người và yêu vân vân. Có vài lão quỷ và yêu quái sống thời gian đều rất dài, trong tay bọn họ khó tránh khỏi sẽ có vài thứ tốt áp đáy hòm, ở chợ quỷ nếu là gặp được vật phẩm thích hợp sẽ trao đổi. Tào Hạc có thể tìm được loại cỏ người ở đây hay không phải xem vận khí, nếu vừa lúc gặp phải hươu thành tinh, hơn phân nửa là sẽ có trong tay hươu yêu. Hoặc là xem có người nào có đồ gia truyền hay không, có quỷ nào từng có được hay không. Nếu không có thì anh ta cũng coi như đến không, mà cho dù có thì anh ta còn phải lấy ra đồ vật có thể đả động đối phương, tiến hành trao đổi mới được.”

Tông Tuế Trọng: “Còn phương pháp nào khác?”


Nguyễn Tiêu cười nói: “Cũng là một loại thuốc xem như vạn năng đi, tên rất bình thường, gọi là đá hút độc. Trên thực tế nó cũng không phải cục đá, mà là một loại sừng của rắn độc —— loại sừng của rắn độc trong núi sâu có năm màu sặc sỡ ấy. Đồng dạng cũng phải xem vận khí của Tào Hạc, nếu có thể tìm được sừng, chỉ cần cắt sừng ra thành khối đặt ở chỗ trúng độc là có thể hút độc rồi, hút khô độc xong là khối sừng đó sẽ tự động bóc ra. Ừm, sừng đó còn có thể lặp lại sử dụng, có thể lấy……” Sắc mặt cậu có phần quái lạ, “……Sữa người ngâm sừng đã hút độc, căn cứ theo trình độ hút độc của sừng mà sữa người còn đổi màu, ngâm đến khi sữa không còn đổi màu nữa thì rửa sạch sẽ sừng, có thể lại dùng. Loại đá hút độc này cũng không dễ tìm hơn cỏ lộc hàm là bao, cỏ lộc hàm là hiếm thấy, nhưng đá hút độc không chỉ hiếm thấy, hơn nữa dù tìm được con rắn đó, có thể đánh thắng nó lấy sừng được hay không cũng cực kỳ khó khăn nữa.”

Cậu thuộc như lòng bàn tay mà nói xong những điều này đó, Tông Tuế Trọng như suy tư gì.

Nguyễn Tiêu cũng không nói nữa.

Vừa rồi cậu xem qua Tào Hạc, người thanh niên này cũng không làm qua chuyện ác, thân là Thành Hoàng, nếu cậu đã đụng phải, cũng không thể ngồi yên không nhìn đến. Chỉ là cậu không rõ lắm Tào Hạc trúng độc là ngoài ý muốn hay là có người thường xuống tay, hoặc là bị thuật sĩ ám toán…… Nếu là ngoài ý muốn hoặc là người thường ám toán, trừ phi Tào Hạc cầu tới cửa, còn không cậu không thể chủ động ôm đồm. Dưới hai loại tình huống này, hoặc là Tào Hạc thuận lợi tìm được đồ vật sống sót — đây là mệnh không nên tuyệt, hoặc là chính là chết vào trúng độc — đây là vận mệnh đã như vậy.

Làm Thành Hoàng cũng không thể không nói quy tắc, nếu cậu cứ thấy người sắp chết liền đi cứu, trên thế giới nhiều người như vậy, có thể cứu hết ư? Nếu Tào Hạc và cậu quan hệ rất tốt, là người bên cạnh cậu, cậu còn có thể nhúng tay, rốt cuộc mọi người có quan hệ với nhau mà; Nếu đối phương là tín đồ của cậu, cậu cũng có thể nhúng tay, bởi vì cũng có thành lập quan hệ. Hiện tại gì cũng không có, cậu tốt nhất đừng nên lộn xộn mù quáng thì hơn.

Đương nhiên, nếu là thuật sĩ ám toán, Nguyễn Tiêu phải quan tâm một chút.

Ở khu trực thuộc của cậu mà dám dùng tà pháp hại người, thuộc về mệnh cách của người thường bị sức mạnh bên ngoài chặn ngang, thuật sĩ đó là đang làm ác, cũng là điều thiên địa không cho phép. Thuật sĩ như vậy nếu làm bậy nhiều phải bị sét đánh, thần linh nhìn thấy loại thuật sĩ này, cũng có thể thuận tay giải quyết—— Chuyện trong phạm vi chức quyền, cậu làm, thiên địa còn phát tiền lương.

Chuyện này cậu sẽ nhớ kỹ trước, dù sao có học trưởng Tông làm nhịp cầu ở đây rồi, không thể lỡ Tào Hạc được.

Hai người lại đi thêm một đoạn, đều rất an tĩnh.

Nguyễn Tiêu cảm thấy hơi quá an tĩnh, bèn nói với Tông Tuế Trọng: “Học trưởng, đã nói lại đây đi dạo, cũng không thể cứ mãi đi như vậy. Hiếm khi chợ quỷ mở ra, anh có muốn mua chút đồ về không?”

Tông Tuế Trọng cúi đầu nhìn cậu: “Tiền trên nhân gian có thể sử dụng?”

Nguyễn Tiêu cười: “Không thể ạ.”


Tông Tuế Trọng: “……”

Nguyễn Tiêu gãi gãi mặt: “Được rồi em nói giỡn thôi. Có thể dùng được hay không phải xem tình huống, nếu coi trọng cái gì có thể thương lượng với ông chủ mà, chung quy sẽ có phương án thích hợp thôi. Cùng lắm thì thì ghi giấy nợ, dù sao không ai dám thiếu nợ quỷ hết, chờ trở về rồi thì học trưởng lại dựa theo yêu cầu của ông chủ bán hàng mà làm thôi.”

Tông Tuế Trọng nảy lên hứng thú: “Vậy đi xem sao.”

Nguyễn Tiêu nói: “Dạ được.” Sau đó cậu hạ giọng, “Học trưởng muốn xem cái gì?”

Tông Tuế Trọng trả lời: “Chọn vài thứ cho Tử Nhạc.”

Haydocenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Nguyễn Tiêu vui vẻ.

Đây là biết trước kia anh trách oan Tông Tử Nhạc, dùng đồ chơi mua ở chợ quỷ để uyển chuyển tỏ vẻ xin lỗi? “Đại ma vương” này còn rất thú vị nha. Nhưng cậu cảm thấy, nếu học trưởng Tông thật sự mang đồ về, Tông Tử Nhạc cũng sẽ không cao hứng, có khả năng còn phải đấm ngực dậm chân —— Kẻ mê tín hơn mười năm sau đó còn thành tín đồ Thành Hoàng như Tông Tử Nhạc lại bỏ lỡ chợ quỷ, kết quả là “đại ma vương” theo khoa học hơn hai mươi năm ngược lại tùy tiện đi một chút liền gặp phải chợ quỷ khai trương, quả thực hỏng mất luôn.

Song Nguyễn Tiêu cũng sẽ không nhắc nhở cái gì.

…… Cậu cũng rất muốn nhìn một cái sau khi Tông Tử Nhạc nhận được “quà từ chợ quỷ” sẽ có biểu cảm gì.

Sau khi ho nhẹ một tiếng, Nguyễn Tiêu chủ động tiến đến bên cạnh Tông Tuế Trọng, cười nói: “Học trưởng, em chọn giúp anh cho…”. Truyện Thám Hiểm

Hết chương 89.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui