Thỉnh cầu này của Đinh Hải quá đột ngột, nhưng sau khi Nguyễn Tiêu nghe được, lại đại khái đoán được tại sao lúc trước hắn vẫn luôn không mở miệng.
Đại khái là, hắn quen biết con quỷ kia, hơn nữa cũng không hy vọng con quỷ kia xảy ra chuyện.
Nguyễn Tiêu trầm ngâm nói: "Anh nhìn chằm chằm tiểu thư Lỗ, chẳng lẽ là vì muốn trông coi thế thân thay cho con quỷ kia?" Sau khi nói xong, cậu lại phủ quyết, "Không đúng, từ lời anh nói, tôi có thể nhìn ra anh là thực quan tâm tiểu thư Lỗ, cũng không muốn cô ấy chết đi.
Như vậy, anh là vì bảo vệ tiểu thư Lỗ mới đi theo cô ấy, chân chính muốn hại tiểu thư Lỗ chính là một con quỷ khác… Chỉ là anh cũng không muốn con quỷ kia xảy ra chuyện, con quỷ kia là quỷ uổng mạng? Nó cần phải tìm thế thân nên lựa chọn tiểu thư Lỗ, đúng không? Anh đồng tình con quỷ kia bị uổng mạng, lại cũng không muốn tiểu thư Lỗ xảy ra chuyện, cho nên hành vi của anh mới tràn ngập mâu thuẫn, đúng không?"
Đinh Hải nghe Nguyễn Tiêu nói, không tự giác mà lại ngẩng đầu lên.
Lỗ Tử Huyên vẫn không dám nhìn thẳng mặt hắn, nhưng là bởi vì Nguyễn Tiêu phỏng đoán, cô tựa như không còn quá sợ Đinh Hải nữa.
Giọng điệu Nguyễn Tiêu ôn hòa hơn rất nhiều, nói: "Tôi không đoán sai chứ?"
Kỳ thật, nếu không phải không thấy được tội nghiệt trên người Đinh Hải, biết hắn còn chưa hại chết qua bất luận kẻ nào, cậu cũng sẽ không có tâm tình nói nhiều với hắn như vậy.
Đinh Hải trầm mặc trong chốc lát.
"…… Ừm."
Lỗ Tử Huyên thật kinh ngạc: "Vậy……" Cô đột nhiên không biết nên như thế nào biểu đạt tâm tình của mình, cuối cùng chỉ là nói, "Đinh Hải, anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Chung quy anh không thể làm tôi mơ hồ —— rất nhiều lần tôi suýt chết rồi."
Đinh Hải rũ mắt, rốt cuộc cũng chậm rãi nói ra.
·
Đinh Hải cùng Lỗ Tử Huyên là bạn học cùng trường cấp ba, không phải cùng lớp, nhất kiến chung tình với Lỗ Tử Huyên ngay lúc đó, có tình cảm thiếu nam chớm nở tuổi học trò.
Nhưng Lỗ Tử Huyên là học sinh xuất sắc, hắn là học sinh lớp kém, còn thường xuyên chơi cùng đám côn đồ bên ngoài, còn lăn lộn đến địa vị rất cao —— có thể nói hai người là khác nhau như trời với đất, không có giao thoa gì.
Sau đó Đinh Hải bị người ta biết tâm tư của hắn, đám "đàn em" xúi giục một cái, hắn liền động tâm, muốn đi theo đuôi Lỗ Tử Huyên, "bảo vệ" cô về nhà, cũng dễ khiến cô chú ý.
Sau đó chính là một tên lưu manh khác cũng coi trọng Lỗ Tử Huyên, Đinh Hải thời niên thiếu nhiệt huyết đánh lộn với người ta "giành gái", gần như chính là bởi vì tuổi trẻ ngây thơ, không biết chính mình sẽ đến phiền toái rất lớn cho người khác.
Đinh Hải thắng, hắn cho rằng chính mình là soái khí oai hùng, Lỗ Tử Huyên nhất định sẽ bị hắn cảm động, chỉ cần hắn lại bảo vệ cô nhiều hơn một thời gian, cô sẽ làm bạn gái của hắn…… Nhưng mà sự thật lại là Lỗ Tử Huyên báo cảnh sát, hai đám lưu manh đều bị mang đi giáo dục, cưỡng chế bọn họ không được phép quấy rầy nữ con gái nữa.
Đinh Hải rất thất vọng, cũng có chút oán giận Lỗ Tử Huyên, cảm thấy cô "không biết điều", chỉ là từ đó hắn bị người trong nhà trông giữ chặt chẽ, lại không dám làm gì nhiều, cũng bị lệnh cưỡng chế đoạn tuyệt lui tới với đám đàn em.
Sau đó hắn vẫn là không thi đậu đại học, lại không muốn đi học nữa, bèn dứt khoát đi ra ngoài làm công.
Hắn cũng coi như chịu cực chịu làm, chậm rãi có chút tiền đồ, người cũng chín chắn hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, có đôi khi Đinh Hải cùng nhân viên tạp vụ nói đến chuyện thời niên thiếu, dần dần cũng hiểu ra lúc trước mình làm không đúng, lúc suy nghĩ đến Lỗ Tử Huyên, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp và khí chất xuất chúng của cô, càng nhiều chính là một tia rung động chút ít sót lại mà thôi.
Dù sao Lỗ Tử Huyên là mối tình đầu của hắn, hắn nhớ kỹ, cũng mong có lẽ một ngày nào đó có thể gặp lại cô, hắn phải xin lỗi cho đàng hoàng, sau đó cáo biệt với mối tình đầu này, chúc cô hạnh phúc.
Chỉ tiếc, Đinh Hải trong một lần mới vừa lãnh tiền lương, muốn gửi về cho người nhà qua đường bưu điện, đã bị một kẻ say rượu lái xe ăn chơi trác táng đụng chết.
Hắn còn trẻ, còn có rất nhiều tính toán với tương lai, đương nhiên là không cam lòng, hắn còn lo lắng cha mẹ trước kia nhọc lòng vì mình, thật vất vả làm mình trưởng thành lên, lo lắng bọn họ sau này tuổi già không nơi nương tựa.
Sau đó người gây chuyện cũng bồi thường đủ cho cha mẹ, chút ít oán hận của Đinh Hải liền tiêu tán, so với báo thù, hắn càng hy vọng nửa đời sau cha mẹ có thể vượt qua an ổn.
Chỉ là cha mẹ đã dàn xếp xong rồi, Đinh Hải vẫn là không cam lòng với cái chết của mình, trong bất tri bất giác bỏ lỡ quỷ môn, bắt đầu phiêu đãng ở Đế Đô.
Thấy Đế Đô phồn hoa, nhớ tới chính mình còn chưa sống đủ đời này, chấp niệm của hắn liền càng sâu.
Mà bởi vì làm quỷ phiêu bạc không chừng, hắn cũng gặp được một ít thứ dưới bề ngoài ngăn nắp ở Đế Đô.
Có một lần, Đinh Hải thấy có một cô gái nuốt thuốc ngủ đã chết, sau khi cô ta chết, xuất hiện đầu tiên là một gã mập mạp dầu mỡ, gã thấy thi thể cô gái vậy mà không sợ hãi, mà là trước kiểm tra cô gái rốt cuộc chết hẳn hay chưa, phát hiện cô ta chết hẳn rồi vậy mà lại phanh thây cô ta, sau đó nhét chặt vào một cái túi lớn, lại dùng cái thùng lớn đựng vào mang đi.
Đinh Hải bị dọa tới rồi, cảm thấy gã mập mạp động tác liên tiếp quá thuần thục, nên không tự giác đi theo gã.
Gã mập mang theo thi thể đi đến vùng núi hoang quanh Đế Đô, thiêu xác một lần qua loa đơn giản trong một sơn động ẩn nấp, lại nhặt hết hài cốt lên ném xuống hồ nước dưới vách núi.
Con nữ quỷ tràn ngập oán khí đó là Đinh Hải tận mắt nhìn thấy cô ta chui ra từ thi thể bị đốt trọi.
Oán khí càng ngày càng dày đặc, sau đó từ trong hồ nước chậm rãi bò ra……
Đinh Hải vốn dĩ muốn nói chuyện với nữ quỷ, lại phát hiện nữ quỷ đã mất đi thần trí.
Vào ngày đầu thất của nữ quỷ, Đinh Hải vừa lơ đãng, cô ta liền bay nhanh về phương xa.
Bởi vì lệ quỷ vào đêm hồi hồn quay về báo thù, hơn nữa đêm hôm đó con quỷ kia là hung mãnh nhất, Đinh Hải liền cho rằng nữ quỷ đi báo thù, hắn phỏng đoán có khả năng có quan hệ với gã mập, rốt cuộc gã mập hủy thi diệt tích có nói đôi câu vài lời.
Gã từng bảo cô ta không biết tốt xấu, thêm phiền toái cho gã mấy câu linh tinh, đáng tiếc hắn đi tìm gã mập thì lại phát hiện gã mập không bị sao cả, cũng không có dấu hiệu gặp quỷ gặp ma, làm hắn mất đi manh mối của nữ quỷ.
Chờ đến lúc Đinh Hải lại nhìn thấy nữ quỷ lần nữa, nữ quỷ đang đứng ở con đường đối diện, gắt gao mà nhìn chằm chằm một cô gái xinh đẹp, mà Đinh Hải cũng nhận ra, cô gái này đúng là Lỗ Tử Huyên.
Đinh Hải không biết vì sao nữ quỷ lại nhìn chằm chằm Lỗ Tử Huyên, lại có thể nhìn ra nữ quỷ còn chưa tiêu tán oán khí, hơn nữa oán khí cũng không phải nhằm vào Lỗ Tử Huyên, chỉ là nữ quỷ cũng là thật sự muốn mạng của Lỗ Tử Huyên.
Dần dần, Đinh Hải phát giác nữ quỷ là muốn Lỗ Tử Huyên làm thế thân.
Lỗ Tử Huyên dù sao cũng là tiếc nuối đã qua của Đinh Hải, cũng là cô gái duy nhất cuộc đời này mà hắn đã thích, hắn đương nhiên không thể mặc kệ nữ quỷ hại cô, vì ngăn lại nữ quỷ, hắn chỉ có thể ngày đêm đi theo Lỗ Tử Huyên.
Cho nên, Lỗ Tử Huyên phát hiện có người nhìn chằm chằm cô, theo đuôi cô, có nguyên nhân ở Đinh Hải, cũng có nguyên nhân ở nữ quỷ, chẳng qua muốn hại cô là nữ quỷ, Đinh Hải là muốn bảo vệ cô.
Mỗi đêm Lỗ Tử Huyên gặp ác mộng cũng không phải nằm mơ thật, mà là nữ quỷ dùng oán khí quấn trên cổ cô, quỷ khí quấy nhiễu thần kinh cô, làm cô cho rằng chính mình đang nằm mơ.
Trên thực tế nữ quỷ là thật sự tới muốn lấy mạng cô, mỗi khi nữ quỷ muốn bóp chết cô, cũng đều là Đinh Hải nhào lại đây chặn lại nữ quỷ, làm cô ta không thể thương tổn Lỗ Tử Huyên.
Bởi vì Lỗ Tử Huyên cảm giác đứt quãng, cô thấy Đinh Hải đánh tới mình liền tưởng Đinh Hải muốn hại mình, trên thực tế cô nghe thấy tiếng quỷ khóc mới là do nữ quỷ phát ra làm suy yếu ý chí của cô, sức mạnh muốn bóp chết cô cũng đến từ chính nữ quỷ, mảng lớn đỏ như máu là ảo giác do oán khí dày đặc của nữ tạo thành, cùng với Đinh Hải tiêu hao quá lớn, quỷ thể của hắn xuất hiện cảnh máu me……
·
Đinh Hải nặng nề mà nói: "Thật ra tôi không quen biết nữ quỷ kia, nhưng tôi đại khái có thể nhìn ra cô ta tao ngộ chuyện gì đó không tốt, không có dục vọng sống sót mới có thể tự sát.
Cô ta đã qua đầu thất nhưng oán khí còn ở, chắc chắn là thù không báo được, lại bỏ lỡ quỷ môn, hơn nữa quỷ tự sát uổng mạng như cô ta cần tìm thế thân mới có thể đầu thai, cứ việc theo dõi…… bạn học Lỗ không rõ nguyên nhân, nhưng hẳn cũng là một loại bản năng.
Vừa rồi tôi không nói là lo lắng thiên sư Huyền môn có bản lĩnh chiêu quỷ như ngài cảm thấy cô ta quá độc ác, muốn đánh tan cô ta."
Nguyễn Tiêu lúc này mới bừng tỉnh.
Đinh Hải là nhìn nữ quỷ kia tự sát, lại là nhìn cô ta bị đốt cháy vứt xác, nhìn cô ta biến thành lệ quỷ, nhìn cô ta báo thù không thành, đương nhiên liền rất đồng tình, cảm thấy cô ta quá thê thảm.
Chỉ là sau đó nghe cậu nói sẽ mặc kệ Lỗ Tử Huyên, còn muốn thu lấy Đinh Hải có thể bảo vệ Lỗ Tử Huyên đi, cân nhắc rồi mới nói thẳng ra.
Rốt cuộc Lỗ Tử Huyên đối với Đinh Hải mà nói, vừa vô tội, cũng càng quan trọng hơn một chút.
Chỉ là Đinh Hải vẫn là tận cuối cùng một chút tâm, hy vọng Nguyễn Tiêu có thể đừng ra tay tàn nhẫn, cố tình miêu tả nhiều chuyện của nữ quỷ như vậy, hẳn là cũng muốn biểu đạt nữ quỷ có điều khó nói.
Lỗ Tử Huyên nghe xong, biểu cảm rất phức tạp.
Nhất thời cô cảm thấy mình hẳn là nên cảm kích Đinh Hải, bởi vì hắn vẫn luôn bảo vệ cô, nhất thời lại có chút oán khí, cảm thấy nữ quỷ kia dù có đáng thương, cô không duyên cớ bị theo dõi làm thế thân chẳng lẽ không đáng thương ư? Nhưng đồng thời, cô cũng đích xác có thể lý giải một ít cảm thụ của Đinh Hải, dù sao nữ quỷ cũng rất thảm……
Đinh Hải nói với Lỗ Tử Huyên: "Chuyện thật lâu trước kia…… Thật xin lỗi." Hắn rầu rĩ lại nói, "Còn có chuyện nữ quỷ gạt cô, cũng thật xin lỗi."
Lỗ Tử Huyên không biết nên nói cái gì, nhưng đã hoàn toàn không sợ Đinh Hải nữa.
Do dự trong chốc lát, cô lắc đầu nói: "Anh đã cứu tôi rất nhiều lần, tôi phải cảm ơn anh mới đúng."
Nói đến cùng, không có ai là xứng đáng phải bảo vệ ai.
Đinh Hải lúc trước tìm phiền toái cho cô, cô cũng đưa hắn đi cục cảnh sát bị giáo dục, trên hành vi là không ai nợ ai, trên thực tế Đinh Hải còn có một phần tâm ý còn lại.
Phần tâm ý này làm Đinh Hải đã chết rồi còn nhớ rõ cô, bảo vệ cô, đây đều là ân tình.
Còn chuyện hắn đồng tình nữ quỷ kia…… Này ngược lại thuyết minh Đinh Hải tâm địa rất mềm không phải sao? Bằng không, dù hắn còn có tình nghĩa với cô thì cũng có thể chờ nữ quỷ hại chết cô rồi, lại đến gặp thế thân như cô không phải được rồi sao? Dù sao cô cũng sẽ không biết chuyện hắn vẫn luôn nhìn cô chết đi mà.
So sánh với chờ cô chết đi, Đinh Hải càng nguyện ý mong cô được sống, chẳng sợ cô căn bản không biết là Đinh Hải cứu cô…… Lỗ Tử Huyên không phải kẻ ăn cháo đá bát, cô hiểu phần tâm ý này trân quý đến nhường nào.
Đinh Hải nghe Lỗ Tử Huyên nói những lời này, ngẩn người.
Thời niên thiếu hắn bảo vệ là tự cho là đúng, hiện tại cuối cùng hắn đã thật sự bảo vệ cô rồi, vốn dĩ đây là một chút tâm sự hắn giấu trong nội tâm mình… Nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy, cô gái mối tình đầu mà mình nhiều năm vẫn luôn nhớ thương này, rất đáng giá.
Nguyễn Tiêu chờ một người một quỷ này nói chuyện xong, mới nói: "Vậy tiểu thư Lỗ, bây giờ cô nghĩ như thế nào?"
Lỗ Tử Huyên ngẩn ra: "Cái gì nghĩ như thế nào?"
Nguyễn Tiêu nói: "Nữ quỷ kia."
Lỗ Tử Huyên thấp giọng nói: "Tôi không muốn làm thế thân."
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Đây là đương nhiên.
Tôi là nói, đợi khi tìm được nữ quỷ rồi, cô muốn xử trí như thế nào?"
Ánh mắt Lỗ Tử Huyên hơi hơi chớp động.
"Tôi muốn biết trên người cô ta đã xảy ra chuyện gì." Cô chần chờ nói, "Hơn nữa tôi muốn biết, cô ta ngoại trừ theo dõi tôi ra, có hại chết người vô tội hay không.
Nếu không có, tôi đây…… Tôi có lẽ có thể tha thứ cô ta."
Nguyễn Tiêu cười cười: "Vậy tìm được cô ta trước rồi nói sau." Theo đó, cậu nhìn về phía Đinh Hải, "Anh bảo vệ tiểu thư Lỗ một đoạn thời gian, có thể tìm được tung tích nữ quỷ kia không? Mặt khác, ngày hôm qua anh đột nhiên biến mất, vì cái gì? Sao nữ quỷ cũng không có?"
Đinh Hải lúc này không ấp úng, mà là nói thẳng: "Nữ quỷ mấy ngày này vẫn luôn đi theo bạn học Lỗ, tôi cũng vẫn luôn đi theo ngăn cản cô ta.
Nhưng đại khái là do tôi vẫn luôn ở đó, nên sau đó nữ quỷ ban ngày chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, buổi tối thực lực của cô ta tăng mạnh, động thủ cũng càng nhanh.
Hôm nay ban ngày cô ta không có tới, tôi thấy bạn học Lỗ đi mời đại sư, vì tránh cho bị hiểu lầm, tôi cũng tạm thời đi luôn.
Buổi tối tôi từ xa cảm giác được một luồng hồi hộp ở trong tiểu khu, nghĩ có thể là đại sư bạn học Lỗ mời đến có bản lĩnh thật, vì thế cũng không dám xuất hiện.
Còn nữ quỷ…… Tôi nghĩ có thể là bởi vì đại sư vừa rồi chiêu quỷ, cũng làm cô ta kinh sợ đi." Nói đến đây, hắn tự hỏi một chút, "Tung tích nữ quỷ tôi không rõ lắm, tốc độ cô ta rất nhanh, tôi theo không kịp.
Nhưng tôi có giữ lại quỷ khí của cô ta để tránh mình bỏ lỡ tung tích, không biết cái này có dùng được không.
Nếu cái này vô dụng, tôi có thể mang mọi người đến chỗ ở của nữ quỷ lúc sinh thời, có lẽ có thể nghĩ cách lấy được đồ đạc cô ta từng dùng qua."
Lỗ Tử Huyên lập tức nhìn về phía Nguyễn Tiêu —— quỷ khí được không?
Nguyễn Tiêu cười nói: "Quỷ khí có thể."
Nếu là đạo sĩ Huyền môn khác, có khả năng càng cần đồ vật của nữ quỷ lúc còn sống, nhưng cậu thì khác.
Thành Hoàng có thể truy tung quỷ khí, tìm quỷ càng thêm tiện lợi.
Đinh Hải nghe xong, cẩn thận nặn từ trong túi quỷ thể của mình ra một tia quỷ khí, nhưng lúc đưa ra, hắn có chút rối rắm không biết đối phương làm sao nhận lấy.
Nhưng này đối với Nguyễn Tiêu mà nói không thành vấn đề, cậu trực tiếp duỗi tay, bắt quỷ khí lại đây.
Đinh Hải: "?!"
Nguyễn Tiêu bèn nói: "Sau đó tôi sẽ làm phép, tiểu thư Lỗ xin đi ra ngoài trước."
Lỗ Tử Huyên có chút nghi hoặc: "…… Là tôi có gì gây trở ngại sao?"
Nguyễn Tiêu nhìn về phía cô, trả lời: "Xem như bí pháp của tôi đi, quỷ có biết cũng không sao, người biết thì không tốt lắm.
Tiểu thư Lỗ, tôi sẽ đóng mắt âm dương cho chị trước, đợi khi tìm được nữ quỷ, lại xem tình huống quyết định có mở ra lại cho chị hay không."
Lỗ Tử Huyên tuy rằng đã không sợ Đinh Hải, nhưng cũng không phải bởi vì cô đã nuôi ra trái tim mạnh mẽ, mà là bản thân Đinh Hải làm cô miễn cưỡng bỏ qua ngoại hình khủng bố của hắn, mà ma quỷ khác thì…… Kỳ thật cô cũng không muốn nhìn cho lắm.
Vì thế, cô chỉ hơi khựng một chút, liền gật gật đầu.
"Tôi ở bên ngoài…… Không có chuyện gì đi?"
Nguyễn Tiêu chỉ chỉ hai mắt của cô, nói: "Yên tâm đi, bảo đảm chị sẽ không sao."
Lỗ Tử Huyên chậm rãi phun ra một hơi, lại nhìn không thấy Đinh Hải, trong lòng cô lại thiếu đi rất nhiều sợ hãi đối với những chuyện không biết.
"Tôi đi ra ngoài đây." Cô nói, sau đó mở cửa, ngồi trước cửa nhà mình.
Trong phòng, Nguyễn Tiêu nhìn về phía Đinh Hải.
Đinh Hải bỗng nhiên cảm thấy, đại sư bây giờ so sánh với đại sư ban nãy, cảm giác hình như không giống nhau, làm hắn sinh ra một loại kính sợ từ đáy lòng.
Nguyễn Tiêu không nhiều lời, chỉ là ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt.
Đinh Hải có chút buồn bực, nhưng giây tiếp theo, hắn liền thấy một người trẻ tuổi mặc quan phục màu đỏ, đầu đội mũ quan hai cánh chuồn, trên mặt có mặt quỷ màu xanh lơ, hai tay là móng vuốt màu xanh lơ đi từ thân thể kia ra.
"Thành… Thành Hoàng gia?" Theo bản năng hắn đã biết thân phận của đối phương.
Nguyễn Tiêu khẽ gật đầu.
Đinh Hải cuống quít khom lưng hành lễ —— hắn mới hiểu được vì cái gì sức mạnh triệu hoán kia hắn hoàn toàn không thể chống cự, thế mà không phải đạo sĩ chiêu quỷ bình thường, mà là một vị thần linh chân chính đang gọi quỷ hồn trực thuộc khu vực của mình!
Nguyễn Tiêu nói: "Muốn lấy quỷ khí truy tung lệ quỷ, dùng Ấn Thành Hoàng càng thêm tinh chuẩn, bởi vậy ta muốn hiện hóa thần thân.
Ta hiện giờ dùng thân dương thế hành tẩu thế gian, ngươi không được bại lộ thân phận của ta với người khác."
Đinh Hải đương nhiên là vội vàng đáp ứng, nhưng hắn không quá hiểu vì sao không cho hắn cũng đứng xa chờ đợi.
Nguyễn Tiêu nhìn ra hắn nghi hoặc, nói: "Dù hiện tại giấu giếm, đợi khi tìm được nữ quỷ thẩm vấn cô ta, ngươi cũng đến làm chứng, cũng sẽ biết thân phận của ta.
Mặt khác ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi vì Lỗ Tử Huyên tranh đấu với lệ quỷ, quỷ khí trên người tiêu tán không ít, vốn dĩ không cam lòng cũng giảm bớt rất nhiều, chờ chuyện này qua đi, ngươi còn muốn tiến vào quỷ môn, đi đầu thai chuyển thế hay không?"
Đinh Hải ngây người: "Tôi… tôi bỏ lỡ quỷ môn, còn có thể đi đầu thai?"
Nguyễn Tiêu cười: "Nếu ta cho phép, đương nhiên có thể."
Đinh Hải hít sâu một ngụm quỷ khí, cảm kích mà nói: "Vậy đa tạ Thành Hoàng gia trước.
Chờ chuyện nữ quỷ chấm dứt, tôi bằng lòng đi đầu thai, đa tạ ngài."
Nguyễn Tiêu liền nói: "Ngươi không cần đa lễ."
Trên thực tế, Nguyễn Tiêu cũng nghĩ tới có nên để Đinh Hải trở thành quỷ sai hay không —— Dù sao hắn phẩm hạnh cũng không tệ lắm, tuy rằng phán quan vẫn là làm không được, nhưng Hắc Bạch Vô Thường thật ra có thể.
Nhưng thành quỷ sai phải là quỷ quyến luyến dương gian, cậu đưa ra ý đầu thai thì Đinh Hải đã nguyện ý mười phần rồi, vậy không cần miễn cưỡng.
Sau đó Nguyễn Tiêu cũng không dong dài, đầu tiên là thổi quỷ khí về phía trước một hơi, lại lấy ra Ấn Thành Hoàng, rót vào thần lực.
Cậu còn nhớ rõ đã từng làm như vậy, lúc ấy cũng là truy tung lệ quỷ, trừ tín ngưỡng trong Ấn Thành Hoàng, Ấn Thành Hoàng liền tự nhiên làm việc, mà lúc này thể nghiệm rất khác, cậu có thể rõ ràng mà cảm giác được, chính mình dùng thần lực kích phát Ấn Thành Hoàng, làm Ấn Thành Hoàng phân biệt quỷ khí, cũng phun ra thần quang, cuốn quỷ khí rồi bay nhanh về phía trước.
Nguyễn Tiêu thu hồi Ấn Thành Hoàng, ngón tay chạm vào thần quang một chút.
Thần quang mang theo quỷ khí tạm thời dừng lại.
Nguyễn Tiêu trở lại trong thân thể, đứng lên hơi hoạt động một lát, sau đó lại chạm một chút thần quang, mở cửa mang theo Đinh Hải đi ra ngoài.
·
Lỗ Tử Huyên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, đột nhiên quay đầu lại, liền thấy cửa bị mở ra, bạn học Nguyễn rất linh kia đi ra.
Tầm mắt cô lại không tự giác nhìn nhìn hai bên, không nhìn thấy Đinh Hải.
Đinh Hải cũng biết Lỗ Tử Huyên nhìn không thấy mình, yên lặng mà đi đến bên trái cô.
Nguyễn Tiêu nói với Lỗ Tử Huyên: "Pháp thuật thành công, tôi và Đinh Hải lập tức qua đó, tiểu thư Lỗ, chị là chờ trong nhà… hay là đi cùng chúng tôi?"
Lỗ Tử Huyên rất do dự.
Nguyễn Tiêu cười nói: "Bất kêt là đi hay ở, chị đều sẽ an toàn."
Lỗ Tử Huyên hung hăng mà thở ra một hơi, nói: "Tôi đi cùng mọi người đi.
Sau này tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại chuyện như vậy nữa, nhưng lúc này tôi muốn làm rõ ràng hoàn toàn.
Thế thân cũng không phải tùy tiện chọn đúng không? Vả lại…" Cô dùng dũng khí hết sức bình sinh nói, "Tôi không muốn có chữ lỡ như.
Nếu cô ta dùng tôi làm thế thân, tôi đi theo thì càng dễ dàng tìm được cô ta đúng không?"
Nguyễn Tiêu cũng gật gật đầu, nói: "Tiểu thư Lỗ, chị rất có dũng khí.
Vậy cùng nhau đi thôi."
Kế tiếp, cậu chưa mở mắt âm dương cho Lỗ Tử Huyên, mà là đứng bên phải Lỗ Tử Huyên.
Nguyễn Tiêu búng búng thần quang, thần quang liền bay thẳng về hướng ngoài tiểu khu.
Bởi vì có khống chế, tốc độ của nó không nhanh, vừa lúc để hai người một quỷ đuổi kịp……
·
Ngoài tiểu khu, có hai bóng người cao lớn hùng dũng đứng thẳng tắp dưới tàng cây.
Đinh Hải buột miệng thốt ra: "Đầu Trâu mọi người?"
Nói xong không khỏi nhìn về phía Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu gật gật đầu với hắn, ý bảo Lý Tam Nương và Đàm Tố đuổi kịp.
Đừng nhìn đêm nay cậu thẳng đến 10 giờ mới làm việc, nhưng vừa tới nhà Lỗ Tử Huyên, cậu cũng đã bảo Đầu Trâu Mặt Ngựa canh giữ ngoài tiểu khu rồi —— một khi nơi này xuất hiện lệ quỷ, đều phải bị hai vị quỷ thần bắt lấy dò hỏi.
Nhưng nếu Đầu Trâu Mặt Ngựa trước sau chưa tiến vào bẩm báo, nói cách khác, đêm nay nơi này không có lệ quỷ.
Theo hướng của thần quang, Đầu Trâu Mặt Ngựa đi nhanh mở đường đằng trước.
Bởi vì Nguyễn Tiêu ở thân xác của mình, thu lại thần quang, thật ra không làm Đinh Hải cảm thấy quá áp lực, chỉ là quỷ thần đi phía trước lại mang cho hắn áp lực rất lớn.
Đinh Hải tận lực làm mình thích ứng, Nguyễn Tiêu nhận thấy được hắn không khỏe, dùng thần lực vẽ một hình bùa nhỏ trên cánh tay hắn, khiến cho hắn thả lỏng không ít, bay lên cũng càng nhẹ nhàng.
Khi đến cửa tiểu khu, Nguyễn Tiêu bỗng nhiên dừng lại, nói với Lỗ Tử Huyên: "Suýt nữa thì quên, tốc độ của chúng ta không thể chậm, vẽ cho hai người bùa thần hành trước đã."
Lỗ Tử Huyên: "Bùa thần hành?"
Nguyễn Tiêu liền dùng ngón tay chỉ vào cẳng chân Lỗ Tử Huyên, hư hư mà vẽ lên một cái phù văn, lại nói: "Được rồi."
Lỗ Tử Huyên cúi đầu nhìn xem: "Được rồi?"
Nguyễn Tiêu không nhiều lời, chỉ cười cười nói: "Đi một chút thử xem."
Lỗ Tử Huyên nâng bước liền đi, này vừa đi, cô liền phát hiện khác biệt.
Trước giờ, khi đi đường sẽ đi đến nơi đến chốn, dù mang dép lê đế bằng cũng không nhanh được bao nhiêu, mà lúc này cô mới vừa nhấc chân liền cảm thấy thân nhẹ như yến, bước chân giống như không chịu khống chế, là không chạm đất dẫn dắt cô bay nhanh về phía trước.
Nháy mắt, hình như đã đi qua nửa con phố?
Lỗ Tử Huyên nhanh, nhóm quỷ và thần đương nhiên càng không chậm.
Tốc độ của thần quang cũng càng lúc càng nhanh, Nguyễn Tiêu dùng thần lực che lấp hình thái của chính mình cùng Lỗ Tử Huyên, nhanh chóng vòng qua hai con phố.
Ở một con đường không tính rộng lớn có rất nhiều tòa nhà dân, đường phố tương đối chệch sang bên cũng tương đối cũ xưa, người ở chỗ này thường là người từ xứ khác vào, hơn nữa phần lớn là dân thuê phòng.
Đinh Hải cảm giác được oán khí nùng liệt ở trong một tòa nhà, thấp giọng nói: "Hóa ra ở đây."
Nơi nữ quỷ tự sát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...