Sau khi Lỗ Tử Huyên nghe thấy Nguyễn Tiêu xác nhận, không khỏi hít hà một hơi.
"Thật là gặp ma rồi……" Cô phản ứng lại khi Nguyễn Tiêu hỏi chuyện, yết hầu gian nan nhúc nhích, cố gắng nhớ lại cảnh trong mơ làm cô sợ hãi tới cực điểm kia, có chút hoảng loạn mà miêu tả, "Nội dung cụ thể tôi không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy che trời lấp đất đều là màu đỏ như máu, có một tiếng nói đang khóc, khóc đến tôi đầu choáng váng não căng ra, sau đó chính là ác quỷ rất dữ tợn nhào lại đây, tôi cảm thấy cổ mình giống như bị người ta bóp lấy, kế tiếp lại có thể thở dốc…… rồi tỉnh lại."
Nguyễn Tiêu nhíu mày, giấc mơ này thật đúng là đủ loạn, nhưng nghe ra tựa như là muốn hại chết Lỗ Tử Huyên không sai.
Suy tư một lát, cậu lại hỏi: "Tiểu thư Lỗ, ngày thường cô có từng đắc tội người nào hay không?"
Lỗ Tử Huyên có chút sợ hãi: "Ý của ngài là, bởi vì đây không phải bị quỷ ám bình thường mà là tôi đắc tội người ta, bị cố ý trả thù sao?" Cô vội vàng nghĩ lại chuyện từ trước, lắc lắc đầu, "Không có, tôi không nhớ rõ tôi từng đắc tội ai.
Công ty là tôi vừa mới vào làm, trước kia đi học tôi bận rộn học tập, rất ít kết giao với người khác, hẳn là cũng không đắc tội ai……"
Nói nói một hồi, bỗng nhiên cô khẩn trương mà nói: "Bạn học Nguyễn, trước kia tôi cũng thường xuyên bị người khác theo đuôi, phiền cực kỳ, từng báo cảnh sát, liệu có thể là bởi vì vậy mà đắc tội người đó không?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Có khả năng."
Lỗ Tử Huyên có chút phẫn nộ, lại rất sợ hãi: "Bọn họ theo đuôi tôi, ta báo cảnh sát có cái gì không đúng? Vả lại, cảnh sát nhân dân cũng chỉ là cảnh cáo bọn họ, bảo bọn họ đừng làm chuyện này nữa mà thôi, bọn họ dựa vào cái gì… dựa vào cái gì……"
Nguyễn Tiêu trầm ngâm nói: "Không phải tất cả quỷ đều sẽ nói đạo lý, có vài người sau khi chết biến thành quỷ, bị chấp niệm u mê, chỉ nhớ rõ người và việc mình muốn nhớ kỹ nhất, có đôi khi cũng chỉ hành động theo bản năng.
Tình huống chị như vậy đích xác có khả năng là người đã từng theo đuôi chị làm.
Tiểu thư Lỗ, chị còn nhớ rõ những người đó là ai không?"
Lỗ Tử Huyên tức khắc xấu hổ lên, nói: "Cái này…… Số lượng rất nhiều, tôi cũng không cố nhớ……"
Nguyễn Tiêu sửng sốt, biểu cảm tức khắc có phần cổ quái.
Cho nên là thường xuyên bị theo đuôi, quen rồi nên thành tự nhiên? Khó trách lúc này bị quỷ theo dõi lại sớm phát hiện như vậy.
"Chị không nhớ rõ thì tốt nhất hỏi thăm trước một chút, người từng theo đuôi chị trước kia có ai tử vong rồi hay không." Nguyễn Tiêu nói, "Có thể nghe được thì tốt nhất, nếu tra không được hoặc là không có người kia…… Vậy cũng có khả năng là tình huống khác.
Chẳng hạn như có quỷ đang tìm thế thân, hoặc là chị không cẩn thận va chạm vào cái gì, chọc giận quỷ hoặc là hấp dẫn quỷ chú ý.
Loại chuyện này chị tốt nhất cũng suy nghĩ thử xem, cung cấp manh mối càng nhiều, chuyện sẽ càng dễ dàng giải quyết."
Lỗ Tử Huyên tiếp tục cố gắng nhớ lại, nhưng mà không thu hoạch được gì.
"Không có, cuộc sống của tôi vẫn luôn không có biến hóa gì, cũng không chạm qua đồ gì đặc biệt…… Tôi đi hỏi bạn tôi một chút, hỏi thăm xem trước quen biết trước kia có ai qua đời không."
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Nhanh lên nhé, hơn 3 giờ chiều tôi còn có tiết học."
Lỗ Tử Huyên: "…… Được."
·
Vì làm cuộc sống mau chóng khôi phục quỹ đạo, Lỗ Tử Huyên lập tức đi gọi điện thoại cho bạn, cô đương nhiên sẽ không nói chính mình gần đây bị quỷ ám gì cả, chỉ là hỏi một câu bạn học trước kia còn có liên hệ không, nhắc lại cuộc sống trước kia.
Người quen thân với cô đều biết cô đi học khi thường xuyên có nam sinh đi theo cô —— đây là chuyện rất nhiều cô gái xinh đẹp đều sẽ gặp phải, chỉ là cô gặp đặc biệt nhiều —— Chung quy không thể không đề cập đến những người đó.
Liền có người quả nhiên nhắc tới: "Tử Huyên bà còn nhớ không? Trước kia có hai phe lưu manh đều muốn đi theo bà, bọn họ còn vì bà mà đánh một trận, quyết định ai theo ai không.
Sau đó có một đám thắng, vừa muốn đi theo bà, kết quả có người mật báo cho bà, bà liền báo cảnh sát, sau đó thua thắng gì cũng đều bị cảnh sát nhân dân bắt hết, lại bị giáo dục một hồi ở cục cảnh sát."
Lỗ Tử Huyên hơi nhớ lại chút, cũng nghĩ tới.
Lúc ấy cô nghe nói có hai đám người muốn lấy danh nghĩa của cô đánh nhau, cảm thấy rất phiền cũng rất sợ, cũng là lần đầu tiên cô báo cảnh sát.
Những người đó bị giáo dục rồi lại không có tới nữa, cô càng tin tưởng chỉ có cục cảnh sát mới có sức uy hiếp.
Lại có ai nhiều lần khuyên không nghe mà giáo viên lại không quản nổi, cô đều dùng cùng một biện pháp.
"Còn nhớ, làm sao vậy?"
Người nọ có chút tiếc hận mà nói: "Hai bên lưu manh đó sau này lại có vài tên đi ra ngoài làm công, nghe nói còn có lăn lộn đến Đế Đô, làm rất nhiều người đều hâm mộ đó.
Kết quả hắn ta không có cái số đó, trong một lần lãnh lương bị xe đụng chết.
Người gây chuyện chính là say rượu lái xe, bồi thường rất nhiều tiền cho nhà hắn ta, ba mẹ hắn cũng coi như tuổi già có nơi nương tựa đi……"
Tiếng nói trong điện thoại còn đang tiếp tục, nhưng Lỗ Tử Huyên lại có chút hoảng hốt lên.
"Bà nói…… Ai đã chết? Chết lúc nào?"
Người nọ ngẩn người nói: "Chính là người tên Đinh Hải đó, cũng chết chưa bao lâu, rốt cuộc khi nào cũng không biết."
Lỗ Tử Huyên có một chút ấn tượng đối với cái tên này, có điều không nhớ rõ cụ thể là ai, nhưng mặc kệ có nhớ hay không, thực sự có một người đã từng theo đuôi cô, bị cô đưa đến cục cảnh sát đã qua đời, địa điểm qua đời thế nhưng chính là ở Đế Đô.
Nói cách khác, sẽ là…… Đinh Hải này ư?
Lỗ Tử Huyên không biết chính mình cúp điện thoại như thế nào, cô nàng ngẩng đầu, nói lại sự tình một lần cho Nguyễn Tiêu nghe.
Nguyễn Tiêu trầm ngâm nói: "Khả năng không nhỏ."
Lỗ Tử Huyên vội vàng hỏi: "Bây giờ ngài có thể bắt hắn không?"
Nguyễn Tiêu xua tay: "Còn chưa xác định rốt cuộc có phải hay không nữa, lại nói chị chỉ biết tên, trống rỗng vậy thì làm phép như thế nào? Hiện tại chị tốt nhất là tìm được sinh thần bát tự hoặc là đồ vật bên người hắn, tôi có thể thử đưa hồn hắn đến."
Rất nhiều đạo sĩ đều có thể dùng hai thứ này đưa quỷ hồn tới, Thành Hoàng đương nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí đạo sĩ có thể thuận lợi chiêu được hay không còn phải xem thực lực của bọn họ, mà Thành Hoàng lại chỉ cần ra lệnh một tiếng, quỷ hồn dưới trăm năm không thể không tới, trên trăm năm cũng phải nhìn đạo hạnh —— ác quỷ thật sự hung tàn hoặc là quỷ hồn có thứ gì che chở mới có khả năng từ chối triệu hoán.
Có điều Nguyễn Tiêu hiện tại chỉ là Thành Hoàng huyện, phạm vi diện tích chiêu gọi quỷ chỉ có mười dặm mà thôi.
Hơn nữa Đế Đô đông người, quỷ đương nhiên cũng nhiều, trừ phi ở nơi thật trống trải, nếu không cậu thông thường là không dám chiêu quỷ —— cả chỗ đặt chân cũng không có.
Nếu là Lỗ Tử Huyên có thể cung cấp sinh thần bát tự, vậy cậu có thể điểm danh triệu hoán.
Lỗ Tử Huyên nghe xong Nguyễn Tiêu nói, chần chờ hỏi: "…… Chỉ có tên không được sao?"
Nguyễn Tiêu biết cô là quá muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, cũng không ngại, bèn nói: "Chỉ có tên cũng có thể thử xem, nhưng quỷ trùng tên trùng họ cũng không ít, gọi đến hết chị nhận ra được không? Sinh thần bát tự và vật bên người dùng làm môi giới chiêu quỷ thì khả năng mắc lỗi rất nhỏ, thật sự không được chị tìm ảnh chụp của hắn cũng được, tôi gọi đám quỷ đó ra rồi đem so với ảnh chụp."
Lỗ Tử Huyên run lập cập.
Biết có quỷ đi theo chính mình là đủ đáng sợ rồi, nếu là còn tới một đoàn quỷ…… Vậy… vậy……
Cô suy yếu mở miệng: "Trước đó tôi gọi điện thoại cho ngài còn cảm giác được có cái gì nhìn chằm chằm tôi, hắn… hắn hiện tại thật sự không xung quanh tôi à?"
Nguyễn Tiêu đã sớm xem qua, nói: "Không có, sau khi tôi tiến vào tiểu là xem qua ngay, gần đây cũng không có."
Lỗ Tử Huyên vô lực cực kỳ.
Nguyễn Tiêu biết cô sốt ruột, lại đề ra một kiến nghị: "Như vậy đi, đợi chút chị đi cùng tôi, tôi đi học thì chị ngồi ở quảng trường gần đó, chỗ đó người nhiều, dương khí tràn đầy, tôi lại vẽ cho chị một lá bùa, chị cứ cầm chặt bùa trong tay phơi nắng, như vậy có thể bảo vệ chị nhấ.
Tan học rồi tôi đi quảng trường tìm chị, lại cùng chị trở về.
Buổi tối tôi ngồi canh chờ con quỷ đó, nếu hắn trực tiếp lại đây thì tôi trực tiếp giúp bắt, nếu hắn cảm giác được tôi ở mà không đến, vậy chị tìm bạn bè hỏi thăm…… Ảnh chụp sinh nhật gì đó cũng được.
Chúng ta hai bút cùng vẽ, thế nào?"
(*双管齐下 - song quản tề hạ/ hai bút cùng vẽ: chỉ hai sự việc cùng đồng thời được tiến hành)
Nghe Nguyễn Tiêu nói chuyện thong dong, lại dáng vẻ tự tin mười phần, trái tim Lỗ Tử Huyên cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cô hít sâu, nói tự đáy lòng: "Vậy hết thảy nhờ ngài, bạn học Nguyễn."
Nguyễn Tiêu cười nói: "Được, giao cho tôi đi."
Nói xong, Lỗ Tử Huyên đi theo Nguyễn Tiêu ra cửa.
Nguyễn Tiêu mang cô đi đến phố dân tục mua lá bùa bút vẽ bùa linh tinh mang theo trước, sau đó đứng ở ven đường chuẩn bị bắt xe.
Lỗ Tử Huyên không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nhưng khi cô đi cạnh Nguyễn Tiêu, cảm giác sợ hãi bị người nhìn chằm chằm cho đến này liền biến mất.
Cô đem lời này nói với Nguyễn Tiêu, Nguyễn Tiêu nhướng nhướng mày nói: "Bởi vì hiện tại không có quỷ nhìn chằm chằm chị đấy."
Lỗ Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ là sợ ngài."
Nguyễn Tiêu cười cười: "Nếu như vậy ngược lại phiền toái rồi, con quỷ đó sợ tôi mà không ra, tôi cũng không thể mỗi ngày đi theo chị.
Chờ tôi đi rồi nếu quỷ quay lại, chị làm sao bây giờ?"
Biểu cảm Lỗ Tử Huyên cứng đờ.
Nguyễn Tiêu nói: "Tôi nói giỡn thôi, chắc chắn thay chị bắt nó, yên tâm đi."
Lỗ Tử Huyên như trút được gánh nặng, cô không phát giác, biểu cảm của chính mình thả lỏng hơn rất nhiều, không còn căng chặt quá nữa.
Nguyễn Tiêu cũng không nói thêm gì, tinh thần cô gái này đã khá hơn nhiều, khá tốt.
Đế Đô nhiều xe, người cũng nhiều, lúc này tạm thời còn chưa có xe lại đây.
Đột nhiên, có một chiếc hạng sang màu sắc không nổi bật ngừng trước mặt Nguyễn Tiêu, cửa sổ xe hạ xuống.
Tiếng nói hơi trầm thấp theo đó vang lên: "Học đệ Nguyễn, sao không đi học?"
Nguyễn Tiêu: "……"
Cũng không cần phân biệt giọng nói của ai, nghe cái điệu nói chuyện này là biết rồi.
"Học trưởng Tông." Cậu ghé sát vào cửa sổ xe, nhìn thanh niên mang sườn mặt lạnh lùng kia, cười: "Sao anh lại ở đây?"
·
Tông Tuế Trọng mới vừa nói chuyện hợp tác với người ta xong, đang lái xe về công ty thì thấy đàn em mà anh muốn bồi dưỡng đang đứng cùng một cô gái trẻ tuổi ở giao lộ chờ xe —— Nhưng thời gian vừa qua giữa trưa, hiển nhiên đoạn đường này không dễ bắt được xe.
Anh nhớ rõ tiểu học đệ buổi chiều có tiết, lại chờ một hồi sẽ kẹt xe, có khả năng sẽ đến muộn.
Vì thế anh lái xe qua, chuẩn bị đưa tiểu học đệ một đoạn đường.
Nhưng Tông Tuế Trọng mới hỏi một câu, lại bị hỏi ngược lại.
"Tôi có công việc, đi ngang qua." Anh trả lời, sau đó chờ đối phương trả lời.
Nhưng mà tiểu học đệ lại nói……
"Tôi tới mua lá bùa để vẽ bùa."
Tông Tuế Trọng: "……"
·
Nguyễn Tiêu ngồi trên ghế phụ, gài kỹ đai an toàn.
Lỗ Tử Huyên cẩn thận mà liếc nhìn Tông Tuế Trọng một cái, ngồi vào ghế sau.
Tông Tuế Trọng chỉ hơi hơi gật đầu thăm hỏi khi Lỗ Tử Huyên mới vừa lên xe, không nói gì với cô, chuyển sang Nguyễn Tiêu, mở miệng hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"
Nguyễn Tiêu sâu kín mà liếc nhìn Tông Tuế Trọng một cái, nói: "Còn chưa ạ."
Tông Tuế Trọng không thể lý giải ánh mắt này, nhưng nghĩ rằng đối phương nhỏ hơn mình rất nhiều, cảm thấy có thể là tính tình người thiếu niên gì đó chăng, nên không hỏi nhiều, chỉ từ cái thùng phía dưới lấy ra một cái bánh mì mặn, một chai nước, đưa cho Nguyễn Tiêu.
"Lót dạ trước đi, tôi đưa cậu về trường học."
Nguyễn Tiêu vội vàng lắc đầu: "Không được, tôi muốn đi đến xưởng gốm sứ gần đây."
Tông Tuế Trọng nhíu mày: "Nhưng buổi chiều……"
Nguyễn Tiêu cười gượng nói: "Tôi nhớ kỹ mà, buổi chiều tôi có tiết.
Nhưng tiết học hơn ba giờ lận, bây giờ còn tận hai tiếng đồng hồ, tới kịp."
Tông Tuế Trọng: "Sẽ kẹt xe."
Nguyễn Tiêu sửng sốt, mới phản ứng lại đây.
"Cũng đúng, tôi quên mất.
Một lát nữa là giờ cao điểm rồi." Dù vị học trưởng Tông này không đề cập tới, cậu chắc chắn cũng sẽ không trốn học, đành phải nói, "Vậy phiền toái học trưởng đưa tôi về trường học, xưởng gốm sứ… hôm nào đó tôi lại đến vậy."
Tông Tuế Trọng thấy cậu đầy mặt viết hai chữ thất vọng, dừng một chút hỏi: "Cậu đến xưởng gốm sứ làm cái gì?"
Nguyễn Tiêu: "Tôi đi mua bình gốm." cậu nhìn về phía ba cái bình treo trên vai mình, thở dài nói, "Trong nhà không đủ dùng."
Tông Tuế Trọng theo tầm mắt Nguyễn Tiêu qua thì thấy ba cái bình nhỏ.
Không biết như thế nào, cảm giác chúng có chút kỳ quái.
Sau đó anh cân nhắc câu "không đủ dùng" —— cái gì không đủ?
Tông Tuế Trọng không nghĩ sâu hơn, chỉ nói: "Muốn loại nào? Tôi gọi người đi đặt, sau này cậu nộp luận văn thì lại đây lấy đi."
Đôi mắt Nguyễn Tiêu tức khắc sáng lên, lập tức nói: "Loại bình nhỏ này muốn hai mươi cái, còn muốn cái loại cỡ bình rượu nữa, cao khoảng nửa cánh tay ấy, muốn mười cái!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...