Khi vọng khí Nguyễn Tiêu cũng đã nhìn ra được, cũng như cậu suy nghĩ trước đó, con trai độc nhất của nữ thiện nhân - La Tường Vũ, sinh hồn thiếu một bộ phận xác thật là còn ở lại trong thân thể, cũng bị Lưu Cát tiến vào cắn nuốt, mà Lưu Cát cũng không phải ác quỷ có năng lực tiêu hóa đặc biệt tốt gì, cho nên còn chưa tiêu hóa xong cũng đã bị Nguyễn Tiêu dứt khoát bắt ra —— Nếu không, tuy sinh hồn La Tường Vũ đã trở về, tỉnh lại có thể có di chứng gì hay không, hoặc là có thể mất đi một bộ phận ký ức hay không cũng không thể xác định.
Giờ khắc này, những sợi hồn đó chủ động chui vào thân thể La Tường Vũ, La Tường Vũ chậm rãi mở to mắt.
Y là người sống, vốn hẳn là nhìn không thấy quỷ hồn, nhưng tầm mắt y lại trước dừng trên người Nguyễn Tiêu, lại lần lượt đảo qua Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng cảnh các nữ quỷ.
La Tường Vũ chần chờ hỏi Nguyễn Tiêu: "Thành Hoàng gia?" Lại nhìn về phía Đàm Tố, Lý Tam Nương, chắc chắn mà nói, "Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Xem ra vừa rồi tôi nhớ lại những chuyện đó đều không phải đang nằm mơ.
Lần này đa tạ ngài…… Chẳng qua, người bình thường không phải không thể thấy quỷ thần sao, sao tôi có thể thấy được các ngài?"
Nguyễn Tiêu cũng có chút ngốc ra, nhưng rất nhanh cậu đã tìm được tình huống cùng loại trong "lải nhải", nói: "Đại khái là phần bị tàn khuyết trong hồn phách của ngươi ở cùng Lưu Cát thấy được, lại bởi vì ngươi trải qua trong khoảng thời gian này, đã mở cho ngươi mắt âm dương."
Giống loại người bởi vì nguyên nhân nào đó sinh hồn rời xác, sau khi trở về ngược lại câu thông âm dương như vậy, từ xưa đến nay đều có, mà thường thường bởi vì bọn họ gặp được người và chuyện khác nhau, lựa chọn sau này của bọn họ cũng khác nhau.
Sau khi La Tường Vũ nghe được đáp án từ Nguyễn Tiêu, lại lần nữa hướng Nguyễn Tiêu nói lời cảm tạ, rồi y dừng một chút, vẫn là nói: "Liệu có thể để… em trai tiến vào một chút được không ạ?"
Nguyễn Tiêu sửng sốt.
Em trai? Chẳng lẽ nói ——
La Tường Vũ nói: "Tên là Tiểu Hằng.… Đúng không?"
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh, tâm tình có chút phức tạp.
La Tường Vũ là con trong giá thú, mà Miêu Tiểu Hằng là con trai của người thứ ba muốn hại y —— là con riêng, hẳn là phải bị con trong giá thú chán ghét.
Nhưng quan hệ giữa bọn họ lại rất kỳ lạ, nghiêm khắc mà nói, mặc kệ là La Tường Vũ, Miêu Tiểu Hằng hay là đứa trẻ đáng thương đã bị đánh tan kia, đều là người bị hại trong tay cùng một phụ nữ.
Chỉ là, La Tường Vũ nguyện ý gọi Miêu Tiểu Hằng một tiếng "em trai", vẫn làm người ta thấy kinh ngạc.
Nhưng Nguyễn Tiêu sẽ không từ chối, cậu tin tưởng, con trai nữ thiện nhân dạy ra sẽ không có thái độ ác liệt đối với Tiểu Hằng.
Mặt Ngựa rất nhanh đi ra, ôm Miêu Tiểu Hằng tiến vào, buông bé xuống.
Miêu Tiểu Hằng nghe nói, là anh ruột của bé tìm bé, nhưng mà tưởng tượng đến chuyện mẹ đã làm, bé liền cảm thấy rất áy náy, không biết nên đối mặt như thế nào.
Bé cúi đầu, ngón tay xoa nắn góc áo, không dám ngẩng đầu lên.
Trong lòng La Tường Vũ hiện lên rất nhiều ý niệm, y do dự mà nhìn về phía Miêu Tiểu Hằng, vẫy vẫy tay với bé, nói: "Em lại đây."
Miêu Tiểu Hằng giật mình một cái, chậm rãi ngẩng đầu, từ từ dịch tới trước mặt La Tường Vũ.
La Tường Vũ chần chờ mà vươn tay, dưới đôi mắt to nhìn chăm chú của Miêu Tiểu Hằng, chậm rãi dừng lại trên đầu của bé.
"Em còn nhỏ, Miêu…… người đàn bà kia làm chuyện xấu không quan hệ gì đến em, em không cần để ở trong lòng."
Miêu Tiểu Hằng biết, chính mình so sánh với anh ruột mới là người không nên tồn tại, lại không nghĩ rằng mẹ mình hư như vậy, anh trai còn an ủi mình nữa.
Tất cả thất vọng, ấm ức vừa rồi đều biến thành nước mắt, bé nhịn không được oa một tiếng khóc ra, nhào vào trong lòng ngực La Tường Vũ, hung hăng mà khóc rống lên.
"Oa! Sao mẹ hư quá vậy! Thật xin lỗi…… Ca ca, thật xin lỗi!"
Thân thể La Tường Vũ hơi cứng đờ, nhưng vẫn là chậm rãi thả lỏng lại, ôm lấy quỷ thể lạnh lẽo của Miêu Tiểu Hằng.
Quỷ khí trên người Miêu Tiểu Hằng sôi trào, cảm xúc kích động, khóc thút thít hồi lâu cũng chưa bình phục được.
Nguyễn Tiêu và các quỷ thần đứng bên cạnh, cũng không quấy rầy hai anh em.
Trong mắt Nguyễn Tiêu xem ra, có lẽ tất cả lời an ủi từ quỷ thần bọn họ đều so ra kém một cái ôm đến anh trai….
cùng sự thông cảm của đối phương.
Cứ việc, ai cũng biết rằng cả sự kiện thật sự không quan hệ gì với Miêu Tiểu Hằng.
Cuối cùng, Miêu Tiểu Hằng khóc đủ rồi, lau khô nước mắt nhìn La Tường Vũ.
La Tường Vũ cười cười với bé: "Đừng khóc, coi cái mũi kìa."
Miêu Tiểu Hằng cố chấp mà xin lỗi: "Em xin lỗi."
La Tường Vũ sờ sờ mặt bé, nói: "Không có gì xin lỗi hết, con nít đừng có tâm sự nặng nề như vậy.
Đây đều là chuyện của người lớn, em không có làm gì sai, sao phải xin lỗi?"
Miêu Tiểu Hằng cúi đầu: "Mẹ là mẹ của em, là mẹ sinh ra em, chuyện mẹ làm, em…"
La Tường Vũ khẽ nhíu mày.
Nguyễn Tiêu cũng nhíu nhíu mày.
Mọi người lẫn quỷ đều hiểu ra, Miêu Quế Ngân nói những lời đó với Miêu Tiểu Hằng, rốt cuộc vẫn là ảnh hưởng đến Miêu Tiểu Hằng, làm bé cảm thấy cho dù bé không có toàn sai, chắc chắn cũng có sai một phần.
Nhưng trên thực tế, Miêu Quế Ngân căn bản chính là nói hươu nói vượn!
Miêu Tiểu Hằng quay đầu lại: "Anh Tiểu Thành Hoàng, ngài phán xử mẹ như thế nào ạ? Mẹ sinh ra em, em hẳn là thay thế mẹ.…"
Nguyễn Tiêu lập tức đánh gãy: "Không có cách nói này!" Cậu nghiêm túc mà nói, "Nếu có người sinh con trai, làm vô số chuyện xấu liền đều có thể cho con gánh tội thay, chính mình lại ung dung ngoài vòng pháp luật, còn có cái gì công bằng đáng nói nữa? Không cần lại nghĩ nhiều, phán quyết Miêu Quế Ngân anh sẽ không nói cho em, em cũng đừng suy nghĩ nữa."
La Tường Vũ cũng nói: "Nếu là em tới thay thế, anh sẽ rất tức giận, sẽ cảm thấy không cam lòng.
Tiểu Hằng, em phải vì một người như vậy thương tổn anh sao?"
Miêu Tiểu Hằng vội vàng lắc đầu: "Sẽ không! Không thương tổn ca ca!"
Nguyễn Tiêu nghe thấy La Tường Vũ nói, có điểm vui mừng
Nói thật ra, người này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có thể không giận chó đánh mèo, thậm chí bằng lòng chỉ dẫn cho Miêu Tiểu Hằng, thật sự rất thiện lương…… Không hổ là con trai của nữ thiện nhân.
Nguyễn Tiêu cũng nói sang chuyện khác, nói với La Tường Vũ: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, ngươi yên tâm, người và quỷ hại ngươi và mẹ ngươi đều sẽ nhận thẩm phán chúng đáng phải nhận."
La Tường Vũ gật gật đầu: "Làm phiền Thành Hoàng gia.
Thi thể của Lưu Thụ Căn tôi sẽ xử lý."
Nguyễn Tiêu nhìn về phía thể xác Lưu Thụ Căn —— cậu là trực tiếp thu lấy sinh hồn Lưu Thụ Căn, hoàn toàn đoạn tuyệt sức sống của đối phương.
Hơn nữa Lưu Thụ Căn lai lịch không rõ, lại là thuật sĩ, thật ra không cần dựa theo lẽ thường cướp đoạt dương thọ, lại đi theo lưu trình.
La Tường Vũ nói có thể xử lý, vậy giao cho anh ta đi.
Nguyễn Tiêu đáp ứng rồi, sau đó nể mặt Miêu Tiểu Hằng, đề điểm nói: "Ngươi hậu thiên* mở ra mắt âm dương, nếu có hứng thú có thể đến Huyền môn đứng đắn học pháp thuật, nếu không muốn có mắt âm dương, ta cũng có thể phong bế lại cho ngươi."
(*là không phải bẩm sinh mà có, sau này mới đạt được)
La Tường Vũ do dự.
Nguyễn Tiêu lại nói với bé tiểu quỷ: "Tiểu Hằng, em nên đi đầu thai."
Nhưng Miêu Tiểu Hằng lại dùng sức lắc đầu, cự tuyệt.
"Tiểu Thành Hoàng ca ca, em không muốn đầu thai, em muốn đi làm cho anh, mỗi ngày cùng anh đi tuần phố, tìm ra bọn người xấu, làm người xấu đều ở ác gặp dữ!"
Nguyễn Tiêu khựng lại, khu quan sát Miêu Tiểu Hằng, phát hiện bé quả nhiên còn có chấp niệm không đi, không thể đầu thai.
Chỉ là, thằng bé còn nhỏ như vậy……
Miêu Tiểu Hằng banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc mà nói: "Em sẽ cố gắng, Tiểu Thành Hoàng ca ca, em nhất định sẽ cố gắng."
Nguyễn Tiêu thấy bé như vậy, thở dài, vẫn là đồng ý.
"Vậy… sau này em cũng gia nhập tuần phố đi, chỉ là quỷ lực của em không mạnh, mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Miêu Tiểu Hằng tức khắc cao hứng lên.
Bé sẽ đi tuần phố, còn sẽ qua vấn an Tường Vũ ca ca! Tường Vũ ca ca có thể thấy bé, là người thân duy nhất của bé, còn đối xử với bé tốt như vậy…… Bé, bé không nỡ đi đầu thai.
Bởi vì La Tường Vũ an ủi bé, bé đem cảm tình vốn đối với Miêu Quế Ngân đều ký thác lên người La Tường Vũ.
Ngôn Tình Trọng Sinh
Lúc này, La Tường Vũ cũng chần chờ mở miệng: "Tôi nghe nói, người sống cũng có thể làm việc cho âm phủ thì phải, hình như gọi là đi vô thường* gì đó…… Tôi đã có mắt âm dương, có thể cũng làm việc cho Thành Hoàng gia được không? Tiểu Hằng nó một mình tuần phố, tôi không yên tâm, không bằng tôi cùng đi."
(*người sống dùng sinh hồn làm việc cho âm phủ, làm Vô Thường vào ban đêm, ban ngày lại sống cuộc sống bình thường gọi là Đi Vô Thường)
Nguyễn Tiêu lại là sửng sốt.
Trong mắt cậu xem ra, La Tường Vũ trước đó đã đủ tốt rồi, anh ta vậy mà còn chủ động muốn bảo vệ Miêu Tiểu Hằng ư?
La Tường Vũ nhìn ra chút ý tưởng của Nguyễn Tiêu, bình thản mà nói: "Tiểu Hằng là đứa bé ngoan, hơn nữa…… Nó là em trai tôi."
Cũng không phải y không ngại con riêng tồn tại, cũng không phải y không phẫn nộ Miêu Quế Ngân đáng ghê tởm, mà là y nhớ rõ tất cả chuyện trước đó.
Trong mắt y, đứa em trai đã chết đi mười năm này, so với y càng đáng thương hơn.
Y cũng nhớ rõ, lúc Miêu Tiểu Hằng khóc lóc chỉ trích Miêu Quế Ngân, nói bọn họ là người thân, tuyệt đối không muốn cướp đồ của y, y cũng đã mềm lòng.
Mà nếu đã mềm lòng, vì sao không chiếu cố nhiều hơn một chút chứ? Miêu Tiểu Hằng so với rất nhiều người mà nói, đều đáng yêu hơn nhiều.
Mũi Miêu Tiểu Hằng đau xót, bắt lấy tay La Tường Vũ, vừa muốn khóc nữa.
La Tường Vũ lộ ra một nụ cười tươi với bé.
Nguyễn Tiêu nhìn một màn này, nghĩ nghĩ, trong lòng bỗng nhiên làm ra một quyết định.
Cậu nói: "La Tường Vũ, ngươi bằng lòng giúp ta làm việc, có bằng lòng chịu ta sách phong, làm quỷ thần dưới trướng của ta hay không?"
Lúc này đến phiên La Tường Vũ ngây ngẩn cả người.
"Người sống… còn có thể thành quỷ thần?"
Nguyễn Tiêu nói: "Nếu ngươi đã nghe nói qua người sống có thể làm đi vô thường, hẳn là cũng nghe qua âm phủ thời cổ, quan lại lo liệu không hết quá nhiều việc khi, sẽ tìm sinh hồn rời xác ở dương gian, đi âm phủ tạm thay Diêm Vương, phán quan, hoặc là dứt khoát chính là ban ngày làm người, buổi tối làm âm quan."
La Tường Vũ nghĩ tới, gật đầu nói: "Tôi hiểu, tôi bằng lòng làm quỷ thần quỷ thần dưới trướng ngài, chỉ là tôi hy vọng……"
Nguyễn Tiêu cười cười: "Hy vọng có thể chiếu cố đến Tiểu Hằng."
La Tường Vũ thẹn thùng: "Đúng vậy."
Biểu cảm Nguyễn Tiêu tức khắc nghiêm túc lên, cậu lấy ra Ấn Thành Hoàng, mở miệng nói: "La Tường Vũ, Miêu Tiểu Hằng nghe phong!"
Miêu Tiểu Hằng ngẩn ngơ, không nghĩ tới còn có mình nữa.
La Tường Vũ tắc lập tức lôi kéo bé cùng nhau quỳ một gối.
"Nay có mạt vị Thành Hoàng Nguyễn Tiêu, sách phong sinh hồn La Tường Vũ làm Nhật Du Thần dưới trướng, Miêu Tiểu Hằng làm Dạ Du Thần dưới trướng, từ đây hai người các ngươi phải làm việc cẩn trọng, tuần du bốn phương, giám sát tội ác, không thể chậm trễ!"
La Tường Vũ cùng Miêu Tiểu Hằng liếc nhau, đều thật cao hứng, đều lập tức nói:
"La Tường Vũ nghe phong, đa tạ Thành Hoàng gia!"
"Miêu Tiểu Hằng nghe phong, đa tạ Thành Hoàng gia!"
Cùng lúc đó, trên người Nguyễn Tiêu khấu trừ hai trăm công đức, có hai luồng kim quang từ Ấn Thành Hoàng bắn ra, một trái một phải, phân biệt dừng trên người La Tường Vũ cùng Miêu Tiểu Hằng.
Khi vầng sáng tan đi, bộ dáng hai người cũng chưa có gì biến hóa, nhưng La Tường Vũ mặc vào một bộ áo giáp màu trắng, trong tay cầm một lá lờ lớn màu trắng, một khối lệnh bài màu trắng.
Mà Miêu Tiểu Hằng thì lại mặc áo giáp màu đen, cầm cờ lớn màu đen, một khối lệnh bài màu đen.
Ngoài trừ Miêu Tiểu Hằng vẫn là bé con ra, vậy mà đều có vẻ rất uy vũ.
Nguyễn Tiêu nói: "Tường Vũ là sinh hồn được sách phong, lại có thân ở dương thế, làm Nhật Du Thần thích hợp nhất, ngươi ban ngày tuần tra có thể dùng thần thân, cũng có thể dùng thân dương thế.
Có thể đi một mình, cũng có thể mang theo Tiểu Hằng.
Tiểu Hằng là quỷ, ban đêm âm khí đầy đủ, càng thích hợp làm Dạ Du Thần.
Đồng dạng, Tiểu Hằng có thể một mình đi tuần tra, cũng có thể để Tường Vũ dùng sinh hồn làm bạn.
Tuy rằng các ngươi một người tuần ngày một người tuần đêm, nhưng cũng không phải một hai phải tách ra, cũng có thể chân thành hợp tác với nhau."
Miêu Tiểu Hằng càng vui sướng!
La Tường Vũ cũng yên lòng —— Một chút lo lắng trong lòng cũng tan biến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...