Tiểu Thanh Cam FULL


Tiểu Thanh Cam
Tác giả: Trường Phong Hoán Hạ
Trans: Quýt Xanh
- ------------------
Tân Lam ngồi ngay ngắn lại hỏi tôi: "Tại sao cậu sẽ thấy anh ta thích cậu?".

Tôi nói: "Ảnh gọi tên mình, còn hôn mình nữa".

Tân Lam: "..."
Tân Lam: "Thế nếu như nửa đêm mình nằm mơ gọi tên cậu, thật ra là muốn đánh cậu thì sao?".

"Nhưng khi đó ảnh mở mắt mà, ảnh nhìn thấy mình".

Tân Lam: "Mình mở mắt trông thấy cậu, sau đó đánh cậu một trận".

Tôi: "...!Cái này không giống..."
"Đương nhiên là không giống," Tân Lam nói: "Nhưng mà Lộc Lộc, một nụ hôn không rõ ràng, sao cậu lại nhận định rằng anh ta thích cậu hay không chứ?".

"Cho nên mình hỏi anh ấy đó".

"Không phải anh ta cho cậu câu trả lời rồi hay sao? Anh ta xin lỗi cậu, mong cậu tha thứ cho sự xúc phạm đó".

Tôi há miệng không nói nên lời.

Sự thật đúng là như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn hơi buồn, giống như một quả quýt chưa chín bị người ta cắt một dao, nước chua chảy ra ngoài.

Tân Lam giơ tay đặt trên vai tôi vỗ vỗ: "Chỉ là thất tình một lần mà thôi, Lộc Lộc của chúng ta rất kiên cường, sẽ qua nhanh thôi".

Thất tình? Tôi ngờ vực nhìn Tân Lam: "Mình không có thất tình đâu?".

Tân Lam sửng sốt: "Chẳng lẽ mình hiểu nhầm rồi, cậu không thích anh ta?".

"Mình chỉ là phiền não ảnh có thích mình hay không chứ không phải..."
Chứ không phải khổ sở vì thất tình.

Nói tới đây tôi chợt khựng lại.

Trước kia tôi vẫn nghĩ rằng Phổ tiên sinh thích tôi.

Nếu như tôi hỏi anh ấy, anh cũng thừa nhận, vậy tôi liền rụt rè đồng ý quen anh.

Nhưng sự thật là anh không thích tôi, còn tôi lại rất khó chịu.

Tại sao tôi phải khó chịu? Hơn nữa tại sao tôi chưa từng nghĩ tới từ chối anh chứ?

Lẽ nào thật đúng như Tân Lam nói, tôi buồn là vì tôi thất tình, bởi vì tôi thích Phổ tiên sinh nhưng Phổ tiên sinh không thích tôi.

Tôi ngây ngốc nhìn Tân Lam, giọng khô khốc: "Lam Lam, hình như mình thích anh ấy thiệt".

Tân Lam còn bàng hoàng hơn cả tôi, túm lấy tay tôi: "Lộc Lộc, cậu không thể nói linh tinh, sao cậu có thể thích anh ta chứ.

Cậu...!thích anh ta sẽ rất khổ đó cậu biết không?".

Lời của Tân Lam tôi không nghe lọt vào bao nhiêu, chỉ cảm thấy trong lòng như có một con đập bị sụp, nước lũ cuộn trào mãnh liệt.

Tôi phiêu bạt trong đó thế nhưng lại có niềm vui sướng không thể hình dung.

Tôi nói với Tân Lam một cách nghiêm túc; "Lam Lam, mình thiệt sự thích anh ấy".

Khi nói ra câu này, tôi bất giác nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, bóng người cao cao đứng ở cửa nhà tôi, cái sân trồng rất nhiều hoa nguyệt quý vàng, còn có mùi thức ăn bay ra từ trong bếp, cùng với dắt Cà Chua đi dạo dưới bóng cây hải đường và rặng mây ráng chiều ánh đỏ nơi chân trời.

Thậm chí vào đêm mưa mấy ngày trước, nụ hôn không được biết đến kia.

Thì ra thích một người là chuyện vui đến vậy, tâm trạng đều muốn nhảy nhót theo.

Trái quýt nhỏ trong lòng tôi dường như thoắt một cái vượt qua thời kỳ sinh trưởng dài đằng đẵng, ngập tràn hương vị ngọt ngào.

Vào mùa hè năm nay, rôi đã thích một người.

...!
Tục ngữ nói, vui quá hóa buồn không sai.

Mới vừa bàn luận với Tân Lam về vấn đề tình cảm của mình, xác định sự thật tôi thích Phổ tiên sinh, tôi đã bị thương một cách vinh quang.

Từ chân núi Lộc Sơn lên miếu trên đỉnh núi có một bậc đá chia thành nhiều đoạn.

Từ vườn quýt đi ra một quãng sẽ đến một đoạn bậc đá dưới chân núi.

Đoạn đường này tôi đã đi trăm ngàn lần, mỗi lần đều rất vững vàng, chỉ có lần này khi bước tới mấy bậc đá cuối cùng tôi giẫm hụt vào khoảng không trực tiếp ngã nhào.

Người thì không sao nhưng mà chân thì bị trẹo, Tân Lam và ông nội bị tôi dọa hết cả hồn.

Ông lấy máy kéo đưa tôi đến bệnh viện, Tân Lam tất bật giúp tôi làm thủ tục.

Kiểm tra một bận tôi quả thật không có chuyện gì, chỉ là chân trái mấy ngày nay không thể chạm đất, phải dưỡng một thời gian.

Trên đường về tôi được "hưởng" gấp đôi quở trách do ông nội và Tân Lam hợp tấu.

Bởi vì bị thương nên ông không cho tôi đến vườn quýt.


Tôi chán muốn chết ở lì trong nhà, dứt khoát chuẩn bị quà sinh nhật cho Tân Lam.

Tôi định làm một tấm thiệp 3D cho cô ấy.

Tôi muốn làm tiệm hoa nhà cô, thêm cả cô và ba mẹ cô vào.

Mấy hôm nay liền vùi mình trước bàn học vẽ bản vẽ suốt.

Trước đây tôi chưa từng làm qua kiểu như này nên không nắm được điểm chính.

Tìm trên mạng một đống giáo trình làm theo được một vài cái đơn giản.

Nhưng tiệm hoa tôi muốn làm thiệt sự quá phức tạp, chỉ thiết kế bản vẽ giấy mà đã làm tôi phí bao nhiêu công sức.

Hơn nữa do chân tôi bị thương, Tân Lam mỗi sớm tối đều chạy tới thăm tôi một lần, thỉnh thoảng còn đi vườn quýt giúp ông nội nữa.

Cô đến liên tục, quà tặng tôi lại phải làm không cho cô biết, không có nhiều thời gian để làm, hiệu suất càng thấp hơn.

Mắt thấy không tới mấy ngày nữa là sinh nhật Tân Lam, tôi sắp sầu tím người.

Chiều hôm nay tôi như thường lệ vẫn ngồi bên cửa sổ vẽ bản vẽ.

Vị trí phòng tôi có thể nhìn thấy người đi trên đường ngoài sân, tôi vừa nhác thấy Tân Lam lập tức chống nạng dọn dẹp bản vẽ và giấy bỏ trên bàn.

Chớp mắt là Tân Lam đã đi vào, giọng cô nàng truyền lên từ lầu một: "Lộc Lộc, hôm nay thế nào rồi?".

Tôi đáp vội: "Khỏe lắm!".

Tôi hoảng loạn nhét bản vẽ vào ngăn kéo, chỉnh bàn lại ngay ngắn, đang định ngồi xuống giường thì thoáng thấy trên bảng vẽ để band ở bên cạnh vẫn còn một tờ giấy.

Là tôi dán lên bảng vẽ để quan sát xem mối nối trên hình vẽ có chính xác hay không.

Đây chính là bản vẽ quan trọng, bản thảo thiết kế các mặt của tiệm hoa đều vẽ trên đây.

Tôi vội chống nạng đi qua, cũng không biết vấp ở đâu mà chân loạng choạng liền ngã xuống, đụng trúng giá vẽ.

Giá vẽ không chịu nổi trọng lượng cơ thể tôi nên đổ xuống theo, một tràng tiếng rầm rầm vang lên trong phòng.

Tôi nghe tiếng bước chân của Tân Lam chạy lên lầu, còn có giọng nói lo lắng của cô: "Lộc Lộc cậu bị sao thế?".

Bụng tôi bị chỗ nào đó của giá vẽ cạ vào đau rát.


Tôi vội kéo mấy giờ bản vẽ xuống, may là dùng băng keo giấy dán nên xé dễ dàng.

Tôi xoa bụng, tiếp đó được một người đỡ dậy.

Một giọng nói quen đến không thể quen hơn vang lên: "Tân Cam".

Tôi ngây người, thẫn thờ ngước đầu nhìn lên, vậy mà là Phổ tiên sinh.

"Lộc Lộc cậu sao thế, bị ngã hả?".

Giọng của Tân Lam đột ngột vang lên phía sau tôi, tôi giật mình nhào vào lòng Phổ tiên sinh, cấp tốc gấp bản vẽ lại ở sau lưng anh rồi tiện tay nhét vào túi quần Phổ tiên sinh.

Tôi dựa vào vai gáy Phổ tiên sinh thì thầm: "Phổ tiên sinh anh giữ giùm em một chút".

Thân thể Phổ tiên sinh cứng đờ, tôi nhanh chóng rụt tay lại mượn nhờ cánh tay Phổ tiên sinh đứng thẳng người xoay lại nói với Tân Lam: "Mình không sao, hồi nãy quần áo bị mắc vào giá vẽ ấy mà".

Tân Lam búng trán tôi một cái: "Biết là cậu buồn chán muốn vẽ nhưng thứ đồ cản trở hoạt động như giá vẽ này không nên để giữa phòng, chân cậu không sao chứ?".

Tôi lắc đầu: "Không sao, tiếng động lúc nãy nghe thì lớn nhưng thực tế đều là do giá vẽ, mình không sao đâu".

Lúc này Phổ tiên sinh xen vào: "Ngồi xuống trước đi".

Tôi gật đầu, được hai người đỡ đến ngồi xuống giường.

Tân Lam kéo ghế ngồi trước mặt tôi, Phổ tiên sinh đi thẳng đến bên cửa sổ, tựa vào khung cửa sổ nhìn tôi và Tân Lam.

Tôi nhìn Tân Lam, không tiếng động dò hỏi bằng ánh mắt: Sao Phổ tiên sinh lại tới đây, còn đi chung với cậu nữa?
Tân Lam không che giấu chút nào, nói luôn: "Trên đường tới thăm cậu gặp được, cũng không biết anh ta biết chuyện cậu bị thương từ đâu, bảo mình dẫn anh ta tới thăm cậu".

Tôi nghĩ nghĩ liền hiểu ra, mấy ngày trước tôi đăng trên vòng bạn bè nói chuyện tôi bị thương, chặn Phổ tiên sinh nhưng lại quên chặn Lương Chinh, chắc là Lương Chinh nói cho anh rồi.

Tôi muốn nói vài câu với Phổ tiên sinh nhưng Tân Lam lại lôi kéo tôi về phía cô, dáng vẻ đề phòng không cho tôi nói chuyện với anh, làm tôi thấy hơi dở khóc dở cười.

Tân Lam: "Sắp tới sinh nhật mình rồi, nhưng chân cậu bị thương không tiện ra ngoài..."
Rôi vội xua tay: "Cứ theo kế hoạch ban đầu đi bãi biển đi, các bạn của cậu khó có khi tới một chuyến vẫn nên chơi thật vui.

Mình không đi được nhưng cậu đừng quên mang bánh kem cho mình là được".

"Nghĩ gì đó?" Tân Lam lại búng trám tôi một cái: "Sao có thể không mag cậu theo, bọn mình định lái xe đến bờ biển, cậu không tiện đi lại có thể đợi trong xe, hoặc là nằm trên ghế cũng được.

Bọn mình chuẩn bị riêng cho cậu một cái ghế xếp, ai cũng không có, cậu chỉ việc chờ ăn là được".

Tôi nói: "Thế thì ngại lắm".

"Nói như thể khi cậu tay chân lành lặn thì không cần đợi ăn ha".

Tôi sờ mũi, hơi ngượng ngùng.

Tân Lam nói tiếp: "Đến lúc đó mình và Dụ Minh Khiên lái xe tới đón cậu".

Tôi gật đầu: "Được".


Ánh mắt tôi lại bay tới Phổ tiên sinh ở một bên, Tân Lam đưa tay bóp mặt tôi giữ lại không cho tôi nhìn anh, tôi đành phải đưa ánh mắt xin xỏ nhìn Tân Lam.

Tân Lam thở dài buông tẩy,tôi lập tức xoay đầu nhìn Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh sao anh lại tới đây?".

Phổ tiên sinh nhìn tôi: "Tới thăm cậu".

Lúc này điện thoại của Tân Lam vang lên, tôi bèn không nói tiếp.

Tân Lam bắt máy, giọng nói không nghe rõ của mẹ Tân Lam từ trong loa truyền ra, hình như là đang hỏi Tân Lam những thứ cần mua.

Tân Lam đáp lại mấy câu rồi cúp máy.

Tôi hỏi cô: "Mấy nay có phải cậu rất bận không?".

"Không có," Tân Lam nói: "Cậu biết mẹ mình mà, rất để ý chuyển tiểu tiết.

Lần này làm tiệc sinh nhật có mấy bạn mới, bà ấy hơi căng thẳng".

Tôi nhếch môi: "Mấy hôm nay Lam Lam lo chuẩn bị sinh nhật đi nha, bên mình cậu không cần qua nhiều.

Ông nội nói tình hình vườn quýt rất tốt, không đi vài ngày cũng không có chuyện gì".

"Một bữa sinh nhật mà thôi, cũng đâu phải tiệc tùng lớn gì".

"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, Lộc Lộc đừng lo".

Nếu như chỉ có Tân Lam thì tôi không thấy gì.

Tôi và cô cùng nhau lớn lên nên hiểu rõ nhau đến từng chân tơ kẽ tóc.

Nhưng mà lần này Tân Lam dẫn theo bạn đại học của cô nữa.

Những người đó là vì Tân Lam mới đến đây, quan hệ của Tân Lam với họ cũng rất tốt, cũng không thể gạt họ qua một bên vì tôi bị thương.

Tuy rằng có chú và dì lo liệu nhưng người lớn và người trẻ vẫn khác nhau.

Tôi tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao.

Lúc này một người bất ngờ mở lời, là Phổ tiên sinh vẫn luôn đứng một bên: "Mấy ngày nay để tôi tới chăm sóc cho Tân Cam".

Tôi và Tân Lam đồng thời quay sang nhìn anh, Tân Lam nói: "Không cần phiền..."
Tôi lập tức ngắt lời: "Được nha".

Tân Lam xoay đầu trừng tôi, tôi nói: "Lam Lam, cậu không thể chỉ chăm nom mình được".

Tân Lam nghe ra ý tứ của tôi, bất đắc dĩ sờ đầu tôi: "Cậu vui rồi chứ gì, Lộc Lộc ngốc này".

- Hết-
_(:3 」∠)_ -••*"'*:..:*•゜゜•*☆


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui