“Kiện tôi ư?”, Triệu Diệu Quang bật cười nói: “Có giỏi thì ông kiện đi, nhà họ tôi không làm gì được nhà họ Lý thật, nhưng chẳng lẽ không xử lý được ông chắc? Nếu đến lúc đó, nhà họ Lý không ra mặt giúp ông thì ông cứ chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi bóc lịch đi”.
Nghe thấy thế, toàn thân Trần Hải mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.
Trong đầu ông ta chỉ có đúng một suy nghĩ: Thôi xong rồi!
“Trần Hải, ông còn gì để nói nữa không?”
Trương Huy sa sầm mặt hỏi.
Ông ấy biết rất rõ Trần Hải là hạng người gì, cho nên chuyện lần này khả năng cao là thật.
Ông ta đã làm một chuyện trái đạo đức và lương tâm như thế thì không xứng làm bác sĩ.
Tuyển loại người này vào làm việc trong bệnh viện đúng là vết nhơ trong sư nghiệp của Trương Huy.
“Trần Hải, mau cuốn xéo khỏi viện của tôi! Tôi dám chắc sẽ không còn một bệnh viện nào ở đây nhận ông vào làm nữa đâu, lo mà nghĩ cách kiếm tiền nuôi thân đi!”
Thái độ của Trương Huy rất cứng rắn, làm cho Trần Hải sợ tái mặt, sau đó lập tức ngã ngồi xuống đất.
“Lôi ông ta ra ngoài!”
Trương Huy hừ một tiếng rồi ra hiệu cho hai bảo vệ.
Bọn họ không nhiều lời mà lôi Trần Hải ra ngoài ngay.
Một Trần Hải vừa nãy còn huênh hoang giờ đã như con gà rù, để mặc cho hai người bảo vệ lôi đi.
Trước khi đi, ông ta vẫn lườm Tần Khải.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tần Khải đã chết cả trăm lần rồi.
“Tiểu sư thúc, người đã hài lòng chưa?”
Xử lý xong Trần Hải, Trương Huy mới mỉm cười nhìn sang Tần Khải.
Tần Khải cười nói: “Được rồi, thành phần cặn bã này phải đuổi càng sớm càng tốt, để lại đây chỉ làm hại cho bệnh nhân”.
Trương Huy gật đầu đồng ý: “Tiểu sư thúc yên tâm, đệ tử đảm bảo sẽ không có một bệnh viện nào ở Trung Hải nhận Trần Hải nữa”.
Triệu Diệu Quang ở cạnh đó dè dặt nhìn Trương Huy, ban nãy ông ấy đã nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Hải và Trương Huy nên thấy có gì đó là lạ.
Nhân lúc hai người đang ôn chuyện cũ, Triệu Diệu Quang đã nhanh nhẹn kéo vợ mình về phòng bệnh của bố.
Lúc này, tình cờ Triệu Băng Linh cũng không đang ở đây.
Triệu Diệu Quang đã kể hết lại mọi chuyện vừa xảy ra cho bố mình nghe.
“Bố, xem ra người nhà họ Lý đã ra tay với mình rồi, thậm chí họ còn dùng tới cả cách thâm độc này nữa”.
Triệu Diệu Quang tỏ vẻ bực tức, nhưng hơn hết là cảm giác bất lực.
Nhà họ Lý quyền to thế mạnh, nếu họ mà ra tay thì nhà họ Triệu khó chống đỡ được.
Nếu nhà họ Lý ra đòn sát thủ thì nhà họ Triệu kiểu gì cũng phá sản.
Ông cụ Triệu nghe xong thì thở dài rồi nói: “Chuyện này không thể vội vàng được, nếu là trước đó thì có thể mình bị yếu thế, nhưng giờ thì khác rồi…”
“Bố đang nói đến Tần Khải ạ?”
Triệu Diệu Quang ngẩn ra rồi hiểu ý của bố mình ngay.
“Đúng rồi, nhưng lão thần y đã đi khắp nơi và tìm được nhiều mối hôn sự cho cậu ấy, toàn các nhà giàu có quyền quý thôi.
Cậu ấy chính là con rùa vàng, chúng ta không thể để cậu ấy chạy mất được”.
Triệu Diệu Quang sáng mắt lên rồi nói với giọng gian xảo.
Song, Tống Nhan lại có vẻ không vui.
“Không được! Con gái bảo bối nhà mình sao có thể lấy một người quê mùa như vậy được, cậu ấy không xứng”.
Bà ấy luôn phản đối chuyện ông cụ Triệu sắp xếp hôn sự cho Triệu Băng Linh.
Hôm nay, sau khi gặp Tần Khải, bà ấy không hề có ấn tượng tốt về anh nên phản đối ngay.
“Ấu trĩ!”
Ai ngờ, ông cụ đã nổi giận rồi trách mắng.
“Bố nói cho con biết, đừng có coi thường Tần Khải.
Bố vừa nhìn đã biết cậu ấy là nhân tài, tài nguyên cùng các mối quan hệ phía sau cậu ấy hơn hẳn nhà mình đấy”.
“Mà vừa nãy bố cũng nói chuyện với Băng Linh rồi, con bé đồng ý sẽ qua lại với cậu ấy một thời gian, nếu thật sự thấy không hợp thì từ hôn cũng chưa muộn.
Nhưng nghe Diệu Quang nói thế, bố mới nghĩ chúng ta không nên để lỡ cơ hội này thôi”.
“Nhưng…”
Tống Nhan cau mày, định nói gì đó lại thôi.
Triệu Diệu Quang ho khan một tiếng rồi kiên quyết nói: “Quyết vậy đi, giờ mình gọi bọn trẻ vào nói luôn”.
Dứt lời, ông ấy gọi Triệu Băng Linh và Tần Khải vào phòng bệnh ngay.
“Ông Triệu có gì căn dặn nữa ạ?”
Tần Khải đi vào thì thấy bầu không khí hơi là lạ.
Ông cụ mỉm cười hiền hoà: “Tần Khải, trước đó Băng Linh đã đưa cho cháu chi phiếu một triệu đúng không? Cho ông xem một chút nhé?”
“Ớ…”
Tần Khải gật đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà lấy tờ chi phiếu ra ngay.
Nhưng…
Ngay sau đó, ông cụ đã nhét tờ chi phiếu vào túi mình rồi nở một nụ cười gian xảo: “Tốt, Tiểu Khải, một triệu này coi như sính lễ cháu cưới băng Linh.
Hai đứa mau tranh thủ đi đăng ký luôn đi, đừng để ông phải tiếc nuối”.
Đùa kiểu gì thế?
Tần Khải và Triệu Băng Linh đều nghe đến ngây người.
Đến vợ chồng Triệu Diệu Quang cũng như tượng đá.
Ông cụ chơi chiêu này hơi bị ác đấy.
“Chờ đã! Ông nói thế là sao ạ?”
Tần Khải suýt nhảy cẫng lên.
Anh đến để từ hôn mà, sinh lễ với đăng ký cái quá gì chứ?
Chuyện gì thế này?
Ông cụ chưa nói gì thì Triệu Diệu Quang đã giành lời trước: “Ý là chúng ta đồng ý việc hôn sự của hai đứa, cháu hãy huỷ hết các hôn sự khác đi.
Chờ chú công bố ra bên ngoài rồi thì sau này cháu sẽ là con rể nhà chú”.
Triệu Băng Linh phản ứng lại ngay: “Con không đồng ý”.
“Cháu cũng thế”.
Tần Khải còn phản ứng lại mãnh liệt hơn Triệu Băng Linh.
“Dù nhà mình ưng cháu, nhưng cháu có ưng cô ấy đâu! Con gái gì mà chẳng có ngực, cũng không có mông, tính tình thì nóng nảy, nói chung không phải gu của cháu”.
Tần Khải liếc Triệu Băng Linh một cái rồi tỏ vẻ chê bôi.
“Anh…”
Thấy Tần Khải chê mình như vậy, Triệu Băng Linh tức đến mức giậm chân, chỉ muốn tát lật mặt Tần Khải.
“Này, tôi cũng chỉ sợ anh thích tôi thôi, chứ anh đừng có tự luyến! Mà anh đã từ hôn rồi còn gì, đã vậy rồi thì sao không mau lượn đi cho nước nó trong?”
Triệu Băng Linh chỉ muốn Tần Khải biến mất ngay lập tức.
Dám nói cô không ngực cũng không mông ư?
Chị đây ngực to mông vểnh, mắt mù rồi à?
Anh không thích tôi, thế tưởng tôi thích thằng nhà quê như anh chắc?
Đúng là tự luyến!
Thấy đôi trẻ cãi nhau, Triệu Diệu Quang không biết phải nói gì.
Ông cụ trừng mắt, suýt nữa tức ná thở.
Ông ho khụ khụ như sắp văng cả phổi ra ngoài.
Khi ông vừa định mắng bọn trẻ vài câu, nhưng dưới tình thế cấp bách, ông bỗng nghĩ ra một ý tưởng hay hơn….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...