“Cám ơn trời đất, anh trở về là tốt rồi, tôi đã nói không sao mà đúng không?”, Vương Kỳ đi vòng quanh Tần Khải vài vòng thấy anh không bị thương mới vỗ ngực thở phào một hơi.
Triệu Băng Linh ngó một cái rồi lập tức xoay đầu đi.
“Đến rồi thì ngoan ngoãn đi làm đi, hôm nay mém trễ hai tiếng rồi, có lần sau nữa thì tiền công tháng này anh cũng đừng lãnh”.
“Tổng giám đốc Triệu, giờ vấn đề của anh ta cũng không phải là có lãnh được tiền lương hay không”.
Phó Diệu Bang nhìn Triệu Băng Linh nịnh nọt cười, sau đó lập tức cười lạnh nhìn Tần Khải.
“Nhóc con, chuyện chúng ta cá cược sáng nay, chắc anh không quên nhanh như thế đâu nhỉ? Quản lý Vương cũng có mặt ở đó, thằng nhóc này chính miệng nói nếu không lấy được tiền thì sẽ cuốn gói đi.
Có chuyện này mà đúng không?”
“Chuyện này...”
Đối diện khí thế rào rạt của Phó Diệu Bang, Vương Kỳ há miệng định cãi lại.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại không khỏi nghẹn lời.
Chuyện này rõ ràng là Phó Diệu Bang đào hố cho Tần Khải nhảy.
Không lấy được tiền thì Tần Khải đã hoàn toàn rơi vào bẫy, cô ấy có muốn nói chuyện giúp Tần Khải cũng không biết nói thế nào.
Triệu Băng Linh đứng cạnh nhướn mày, liếc nhìn Phó Diệu Bang rồi vô thức có hơi bực.
Dù thế nào thì Tần Khải cũng là người cô đưa vào.
Một tên quản lý nho nhỏ như Phó Diệu Bang mà cũng dám gây khó dễ cho Tần Khải trước mặt cô, sắc mặt Triệu Băng Linh cũng trở nên hơi khó coi.
“Các người cược như thế nào thì cũng là chuyện riêng, đừng có đưa vào trong công việc”.
“Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Triệu nói đúng”.
Vương Kỳ bỗng chốc không biết nói thế nào, nghe Triệu Băng Linh lên tiếng lập tức đứng bên hùa theo.
“Quản lý Phó, giám đốc Triệu cũng đã mở miệng, vậy bỏ qua chuyện đó đi.
Tần Khải, lần sau anh phải chú ý chút, trước khi làm việc phải biết nghĩ, đừng tùy tiện đã bị trúng kế của người khác”.
“Tính kế gì chứ? Kỳ Kỳ, tôi biết cô có đôi chút ý kiến với tôi, nhưng cô cũng không thể ngậm máu phun người được.
Vả lại tổng giám đốc Triệu à, dù chúng tôi lén cá cược, nhưng lại làm việc cho công ty, sao lại không liên quan đến công ty rồi?”
Phó Diệu Bang thấy hai người đều đang ngầm nói giúp Tần Khải thì trong lòng không khỏi nổi giận.
Hắn ta cắn răng một cái, ra vẻ chính nghĩa bước lên ba phải.
Lời nói đó của hắn ta khiến khuôn mặt xinh đẹp của Vương Kỳ tức đến đỏ lựng, nhưng lại khó mà cãi lại.
Triệu Băng Linh mặt ngoài không nói gì, song trong lòng lại đang chửi Tần Khải sấp mặt.
“Cái tên chuyên gây chuyện này, đi đến đâu cũng có một đống chuyện rắc rối! Không thể khiến cô đây yên tĩnh được hả!”
Hai người cũng không nói chuyện, Phó Diệu Bang tự cho là lớn át được, cười tươi y như một kẻ tiểu nhân đắc ý.
Phó Diệu Bang ưỡn ngực, rũ mắt nhìn Tần Khải tuyên bố: “Nhóc con, bây giờ tôi dùng thân phận quản lý Phó phòng thị trường trịnh trọng tuyên bố, vì sự hành động ngu ngốc của riêng anh đã tạo thành tổn thất lớn lao cho công ty.
Giờ các lãnh đạo nhất trí quyết định cho anh thôi việc!”
“Đuổi việc tôi? Quản lý Phó à, quản lý Vương và tổng giám đốc Triệu bên cạnh còn chưa nói chuyện kìa.
Từ bao nào thì công ty này đến lượt anh tới chỉ tay năm ngón vậy? Tâm tư của anh cũng ghê gớm thật đó”.
Tần Khải đứng cạnh, mặt mày cười tủm tỉm, dáng vẻ kia hoàn toàn là coi lời nói của Phó Diệu Bang như gió thoảng qua tai.
Phó Diệu Bang cố ý làm khó Tần Khải lại trực tiếp bị chọc giận đến đỏ mặt.
Hắn ta giơ tay chỉ vào mũi Tần Khải, lập tức chửi ầm lên.
“Không hoàn thành nhiệm vụ còn lý sự à? Chống đối cấp trên, làm việc có lệ.
Nếu ai cũng học anh thì chẳng phải sau này công ty sẽ loạn lên à! Hôm nay, tôi mà không đuổi cổ anh đi thì sẽ chẳng còn mặt mũi nào làm quản lý nữa...”
“Khụ khụ...!hình như anh chính là chỉ là phó phòng mà?”
“Anh!”
Phó Diệu Bang bị Tần Khải bỗng dưng ngắt lời thì tức tới xanh mặt, hai chân cũng run lên.
Nếu không phải Triệu Băng Linh và Vương Kỳ đều có mặt ở đây thì e rằng Phó Diệu Bang đã động tay động chân với Tần Khải rồi.
“Anh không hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp chống đối cấp trên.
Hai điều này cái nào mà không thể đuổi việc anh hả! Nhóc con, mẹ nó đừng có đề cao mình quá, công ty không có anh vẫn vận chuyển bình thường!”
Phó Diệu Bang tức đến khó thở suýt nữa đã không nhịn được mở miệng chửi tục.
Triệu Băng Linh và Vương Kỳ đứng cạnh nhìn mà chẳng có cách nào.
Tuy Phó Diệu Bang làm người xấu xa, nhưng Tần Khải cũng không hoàn thành nhiệm vụ.
Hai người lại sớm cá cược mà điều đó cũng là sự thật.
Là một người cầm lái của công ty, nếu Triệu Băng Linh cố tình thiên vị Tần Khải thì chuyện đó mà truyền ra cũng chẳng phải tiếng lành gì.
Hơn nữa, đến giờ quan hệ giữa cô và Tần Khải vẫn rất mập mờ, có vô vàn con mắt dòm ngó muốn bới móc chuyện xấu ra ngoài.
Triệu Băng Linh cũng không phải không biết nặng nhẹ, lúc này nếu cô lại bênh Tần Khải thì trong miệng mấy tên miệng rộng chuyện tốt cũng chưa biết chừng sẽ truyền ra tin đồn nhảm gì.
Đúng là tên chuyên gây chuyện, rác rưởi ăn hại, bùn nhão không trét nổi lên tường, quả thật không nên đưa anh ta vào công ty!
Trong lòng thầm chửi Tần Khải không biết cố gắng, sắc mặt Triệu Băng Linh ngày càng khó coi.
“Đúng là kích thích, anh nói mà suýt nữa tôi cũng tin, ha ha… Đầu tiên, quản lý Phó này, anh chắc hẳn không coi là lãnh đạo gì mà đúng không? Hơn nữa, con mắt nào của anh thấy tôi không hoàn thành nhiệm vụ?”
Tần Khải khoa trương vỗ tay, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
Phó Diệu Bang nghe vậy suýt nữa tức chết.
Khóe miệng hắn ta giật giật, không ngừng cười lạnh nói: “Hay cho thằng khốn nhà anh, chuyện đến trước mắt rồi còn mạnh miệng.
Tiền đâu, tôi hỏi anh tiền đâu! Không lấy được tiền, mẹ nó mày cút ngay cho tôi! Mẹ kiếp, đúng là buồn cười mà, tức chết tôi đây!”
“Ặc, tiền ở đây, nếu không phục thì anh cứ việc mở ra xem”.
Đối với điều này, Tần Khải đẩy chiếc vali to đùng trong tay về phía trước, rồi đứng sau thùng mặt cười như gió xuân.
Vương Kỳ chớp chớp đôi mắt to, nhìn Tần Khải lại ngó Phó Diệu Bang.
Trước khi vali được mở ra, cô ấy cũng không dám bênh Tần Khải.
Triệu Băng Linh cũng cau mày, có chút không ấp tín nghĩa nhìn Tần Khải.
Là tổng giám đốc công ty, Triệu Băng Linh biết rất rõ sự khó khăn khi muốn lấy lại món nợ kia.
Huống chi, hai mươi mấy triệu tệ cũng không phải một con số nhỏ.
“Ha ha ha...!nhóc con, anh nói trong đây là tiền hả, anh cho rằng tôi là con nít lên ba như anh à? Anh nói gì tôi cũng sẽ tin ngay sao? Ha ha...! đừng ngớ ngẩn thế chứ?”
Phó Diệu Bang giận quá hóa cười, nhìn Tần Khải bằng ánh mắt như nhìn thằng ngu.
Vương Kỳ và Triệu Băng Linh cũng không có xen miệng vào, huống chi là Phó Diệu Bang vốn không tin Tần Khải có bản lĩnh kia.
“Luôn miệng bảo tôi đi lấy tiền, tiền ở ngay trước mặt thì anh lại không tin.
Chậc chậc...!loại người như anh, điển hình chính là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì thích bới móc.
Anh nói tôi phải làm cái gì bây giờ?”
Tần Khải nhún vai cười tủm tỉm.
giọng điệu cũng vô cùng hài hước.
Triệu Băng Linh nhìn không nổi nữa, vốn định một vừa hai phải.
Đáng tiếc, Tần Khải vừa mở miệng đã phá hủy lời cô định nói.
Tên ngốc này, tức chết tôi rồi, tôi mặc kệ anh!
Triệu Băng Linh lầm bầm lầu bầu trong bụng, mặt mày cũng lạnh lẽo như băng.
Vương Kỳ cũng âm thầm lắc đầu.
Chuyện đến nước này, dù cô ấy muốn giúp cũng chỉ là có lòng mà không có sức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...