"Rượu mừng không uống lại uống rượu phạt!"
Tần Khải điềm nhiên nở nụ cười, không cầm kim bạc nữa mà đích thân ra tay luôn.
Tên lực lưỡng đứng gần nhất thấy Tần Khải giơ nắm đấm lên thì lập tức cười lạnh đắc ý.
Có điều, miệng hắn còn chưa kịp giãn hết cỡ thì một tiếng thét chói tai đã vang lên.
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Nhưng người chiếm ưu thế không phải tên côn đồ to cao lực lưỡng mà lại là Tần Khải trông có vẻ yếu đuối kia
“Mẹ kiếp! Gãy rồi, á!”
Tiếng xương gãy nghe giòn tan, tên côn đồ ôm lấy tay mình kêu la thảm thiết rồi không ngừng lùi về phía sau.
Mấy kẻ vừa tới gần Tần Khải cũng bị anh nhanh chóng xử lý trong vài cước.
Từ lúc bắt đầu động thủ đến nay còn chưa tới ba phút, vậy mà hơn hai chục người của đối phương đa phần đã nằm rạp dưới đất như ngả rạ.
Còn bốn năm người chưa kịp lao tới thì lúc này mặt đầy e dè, vội vã lùi xuống, không dám lại gần Tần Khải.
Từ nhỏ sống trong rừng sâu cùng sư phụ, thứ Tần Khải tiếp xúc nhiều nhất không phải con người mà là đám dã thú khát máu hung tợn.
Cho dù là mãnh hổ hay những con gấu hung dữ cũng đều từng qua tay Tần Khải.
Đám mãnh thú thông thường gặp phải Tần Khải thì chỉ có nước trở thành món thịt nướng cho bữa tối của anh.
Đám côn đồ này chỉ được cái mẽ, ngoài việc trông hổ báo ra thì trước mặt Tần Khải chẳng khác nào cọng bún.
"Còn ai muốn thử nữa không?"
Tần Khải phủi tay, giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc mấy kẻ đứng gần đó.
Mấy kẻ đó đừng nói là dám lao tới, chỉ cần ánh mắt anh quét qua cũng khiến chúng sợ hãi, rón rén lùi về phía sau.
Còn chị Hồ lễ tân ban nãy hống hách đòi bắt Tần Khải thì mặt trắng bệch khóc nức nở.
Chị ta mềm nhũn người ngã xuống đất, lưng dựa vào quầy lễ tân.
Mặt đất đã ướt một mảng lớn, chị ta sợ đến mức t* ra quần.
Không cần Tần Khải nói thêm gì nữa thì đám người kia đã kẻ nằm rạp ra đất, kẻ bị thương, kẻ thì vứt vũ khí bỏ chạy, kẻ còn đứng nhưng đã sợ tè ra quần.
Tần Khải đi thẳng qua quầy lễ tân, vào trong địa bàn của công ty Quang Hổ.
Trên đường không còn ai ngăn cản nên anh đi thẳng tới phòng tổng giám đốc.
Anh đang định đưa tay mở cửa thì như thể cảm nhận được gì đó nên đột ngột lùi về sau ba bước.
Ngay khi Tần Khải vừa đứng vững, cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da, tay cầm bộ đàm đứng ở cửa chặn đường Tần Khải.
"Có thể tới đây, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh".
Người đàn ông trung niên cau mày, liếc nhìn Tần Khải, sau đó đưa tay nắm lấy tấm ván cửa phía sau, khinh thường nói:"Quay về đi, chàng trai trẻ, cậu không phải là đối thủ của tôi".
"Hình như chúng ta chưa từng tỷ thí với nhau, ông lấy đâu ra tự tin nói chuyện với tôi như vậy?", khóe miệng Tần Khải cong lên, không hề nhượng bộ.
Người đàn ông này mạnh hơn nhiều so với đám lâu la chặn đường ở cửa.
Ngay khi ở bên kia cánh cửa, Tần Khải đã có thể cảm nhận được luồng khí nguy hiểm.
Thảo nào tên họ Phó kia dám cá cược với anh.
Người đàn ông này có vẻ rất rắn rỏi, nhưng lại coi thường người khác thế này thì đương nhiên Tần Khải cũng sẽ không khoan nhượng.
"Ha ha...!người trẻ tuổi học được một vài món võ mèo lại dám đến thách thức tôi.
Được, rất tốt.
Nói cho tôi biết, cậu đến từ công ty nào? Cậu có lời trăn trối nào không? Thiệu Cương này không so cao thấp với những kẻ vô danh".
Thiệu Cương siết chặt nắm đấm, trên gương mặt đầy râu nở một nụ cười lạnh lùng hung ác.
Tần Khải đứng đối diện Thiệu Cương, bình tĩnh nở nụ cười đáp: "Tôi ở đây để đòi nợ cho tập đoàn Triệu Thị, còn tên của tôi, ông vẫn chưa đủ tư cách để biết".
"Cậu...Hừ, muốn chết sớm vậy sao! Dám nói chuyện với tôi như vậy cậu chết chắc rồi!"
Bị Tần Khải khiêu khích, sắc mặt Thiệu Cương đột nhiên thay đổi, hiển nhiên là rất tức giận.
"Trả nợ là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lý.
Tôi không nghĩ đây là một công ty tử tế, ông có chắc là muốn giúp đỡ công ty này làm việc xấu không?" Tần Khải không hành động vội vàng, né được cú đấm của đối phương, bình thản đáp.
Thiệu Cương đột nhiên xuất quyền, cú đấm sượt qua tai Tần Khải, rít lên như một cơn gió mạnh.
Nắm đấm của Thiệu Cương đã đục một lỗ lớn trên tấm tường vừa trang trí.
"Đến tuổi này rồi, làm việc cho đám người "tử tế" ngoài kia thì có tiền đồ gì? Anh Hổ trả giá cao, cho nên tôi có trách nhiệm bảo vệ anh Hổ thật tốt.
Còn cậu, ha ha...dám khiêu khích tôi, giờ tôi sẽ cho cậu biết, hối hận mùi vị thế nào!"
"Ồ? Cố chấp như vậy sao, xem ra chúng ta không thể giải quyết bằng lời nói được rồi, cũng không còn gì để nói nữa.
Tần Khải nở nụ cười, sau đó cũng vào tư thế chiến đấu.
Những gì anh học được không phải là một môn phái võ chính tông nào.
Một nửa là do tỷ thí với sư phụ, nửa còn lại là kinh nghiệm mà anh tự đúc rút dựa trên quá trình chiến đấu với đám thú hoang trong rừng.
Thấy tư thế của Tần Khải chẳng ra đâu vào đâu, Thiệu Cương đột nhiên bật cười chế nhạo, càng không coi Tần Khải ra gì.
Thiệu Cương lại vung nắm đấm vừa to vừa nặng của mình, tấn công vào những chỗ hiểm trên người Tần Khải.
Nếu cú đấm này trúng đích thì Tần Khải không chết tại chỗ thì cũng phải đưa vào phòng cấp cứu.
Đối phương ra đòn vô cùng hiểm ác, không hề có chút nương tay.
Tần Khải vẫn bình tĩnh né đòn.
Nắm đấm của Thiệu Cương có vẻ rất mạnh, nhưng so với con hung thú mà Tần Khải đã giết, ông ta vẫn yếu hơn một chút.
Chỉ là quyền pháp của Thiệu Cương hơi đặc biệt, cho nên Tần Khải nhất thời chưa khuất phục được ông ta.
Mấy lần nắm đấm của ông ta đánh tới, Tần Khải không hề né tránh mà đưa tay đỡ quyền.
"Đánh hay lắm!"
Khi nắm đấm của hai người va chạm lần thứ bảy, Tần Khải dường như không biết đau, càng đánh càng hăng.
Thiệu Cương cũng thu lại nắm đấm, vội vàng vẩy cổ tay một cái.
Ông ta cau mày lại, đã cảm thấy có chút đau.
Thiệu Cương ý thức rất rõ về sức mạnh của bản thân, ông ta từng tham gia giới quyền anh ngầm.
Khi còn rất trẻ, Thiệu Cương đã giành được nhiều vị trí đầu bảng.
Với lý lịch đó, sau khi có gia đình ông ta mới sống kín tiếng hơn và đi theo Trần Hổ.
Thiệu Cương, người nghĩ rằng mình đã trải qua nhiều trận chiến, lần đầu tiên phải nao núng trước Tần Khải.
Ông ta càng đánh càng kinh ngạc, Thiệu Cương tự hỏi không biết người thanh niên đứng trước mặt mình có phải là người bình thường hay không.
Thiệu Cương đột ngột lùi lại, vội vàng mở rộng khoảng cách, từ trong túi áo khoác da lấy ra một cặp nhẫn sắt với ánh mắt dữ tợn, đeo vào tay.
Nắm đấm của ông ta quấn đầy gai nhọn của nhẫn sắt, cười lạnh nói: "Ranh con, ép tôi ra tay thật, lần này cậu chết chắc!"
Với hung khí trong tay, Thiệu Cương cười lạnh rồi tiếp tục tung nắm đấm.
So với Thiệu Cương giờ đã có thêm hung khí trong tay, Tần Khải tay không tấc sắt nên có vẻ rơi vào thế yếu.
May mắn thay, kinh nghiệm thực chiến của Tần Khải vô cùng phong phú.
Khi hai người đối đầu với nhau, mặc dù không gian trong hành lang của công ty có hạn và Thiệu Cương đã nhiều lần cố dồn anh vào góc nhưng Tần Khải đều né được mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.
Mặc dù nắm đấm của Thiệu Cương rất mạnh mẽ, nhưng Tần Khải lại nhẹ nhàng và linh hoạt như một chiếc lá rơi trong gió.
Mặc dù Thiệu Cương đã làm mọi cách nhưng vẫn không thể hạ gục Tần Khải trong thời gian ngắn, thể lực của ông ta cũng dần cạn kiệt bởi những cú đấm của anh.
So với Thiệu Cương, Tần Khải chỉ đỡ đòn là chính nên đỡ mất sức hơn nhiều.
Hơn nữa, so với Thiệu Cương, anh có ưu thế rõ ràng nhất chính là trẻ hơn và khỏe hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...