Bách Lạc Viên, khu giải trí ban đêm nổi tiếng ở Trung Hải, nơi tiêu tiền của đàn ông.
Tầng hai, trong ghế lô xa hoa, trên bàn trà bày mấy chai rượu ngoại đắt tiền.
Trên ghế sô pha có hai người trẻ tuổi đang ngồi, tất cả đều mặc âu phục đi giày da, tuấn tú lịch sự.
Một người trong số đó đang chườm túi chườm đá lên mặt, nhìn trông vô cùng thảm hại, chính là Lý Tiếu Lai đi đến nơi hẹn.
“Đây là làm sao vậy?”
Ngô Quảng ngồi đối diện Lý Tiếu Lai, nhìn chằm chằm Lý Tiếu Lai một lúc lâu, lúc này mới có hơi kinh ngạc nói.
Với thế lực của nhà họ Lý ở Trung Hải, tuy rằng không phải không có ai dám động đến Lý Tiếu Lai, nhưng cũng sẽ không đến mức như vậy đi?
“Đừng nói nữa, Anh Ngô, vừa nhắc đến việc này, tôi liền một bụng tức, hôm nay đi bóp một quả hồng mềm*, không nghĩ tới tên kia là một thằng lỗ mãng, còn biết chút kỹ năng.
Tôi bất cẩn nên bại trận”.
(*)hình dung người có tính cách yếu đuối, dễ bắt nạt
Lý Tiếu Lai quanh co một hồi, mới nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Hoá ra là vậy à”.
Ngô Quảng gật gật đầu, cười nói: “Tôi còn đang nghĩ xem kẻ nào đui mù như vậy, dám gây phiền phức cho người anh em của tôi.
Yên tâm, lát nữa tôi tìm người, bắt hắn ta cho cậu xử lý, một tên lỗ mãng thôi mà, chuyện nhỏ”.
“Thật à? Vậy thật cám ơn anh Ngô, tiểu đệ kính anh một ly!”
Lý Tiếu Lai nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng bưng ly rượu lên.
Nhưng nụ cười này lại kéo theo chỗ đau trên mặt, đau đến mức khiến Lý Tiếu Lai nhe răng trợn mắt.
Hai người cụng ly rượu, Ngô Quảng không đợi hắn ta uống hết ly rượu, liền làm ra vẻ thở dài một hơi, buồn bực không vui đặt ly rượu trong tay xuống.
Lý Tiếu Lai ở một bên thăm dò ý tứ qua sắc mặt, lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt, tiếp lời: “Anh Ngô, anh có tâm sự?”
“Đúng là có chút chuyện, sợ là phải nhờ vả người anh em là cậu giúp đỡ tôi”.
Ngô Quảng liền thuận thế mượn gió bẻ măng, vẻ mặt tức giận bất bình: “Thật không dám giấu diếm, mục đích lần này mời cậu đến cũng là muốn nhờ cậu giúp tôi trừng trị một người…”
Không đợi Ngô Quảng nói hết lời, Lý Tiếu Lai đã vỗ ngực nói: “Anh Ngô, có chuyện gì anh chỉ cần nói một tiếng là được, chuyện anh cũng chuyện của tiểu đệ tôi, chỉ cần anh mở miệng, tôi đảm bảo với anh sẽ giải quyết gọn gàng!”
“Thật ra cũng không có gì to tát, gần đây tôi gặp phải một tên không có mắt, lại dám chống đối ngay trước mặt tôi”.
Ngô Quảng bưng ly rượu lên, ngừng một lát, lúc này mới hơi chút xấu hổ mở miệng.
“Chống đối anh Ngô á, còn là ngay trước mặt à? Mẹ kiếp, là gã không có mắt nào, ăn gan hùm mật báo rồi à!”.
Đối diện, Lý Tiếu Lai mở miệng nói một cách khoa trương.
Nhà họ Ngô là một trong bốn gia tộc lớn nhất Trung Hải.
Mặc dù gần đây có một vài nguồn tin vỉa hè, nói nhà họ Ngô như mặt trời tới sát núi Tây, gặp khó khăn ở mọi mặt.
Nhưng tin tức nhà họ Ngô và nhà họ Vương, một nhà khác trong bốn gia tộc lớn, bắt tay với nhau, cũng đang nổi cộm.
Lý Tiếu Lai hoàn toàn không nghĩ đến, vào thời điểm này, còn có người dám chọc vào Ngô Quảng?
“Chính là một tên ngu xuẩn mà thôi, cũng không phải nhân vật gì lớn, nhưng đề phòng trừ bất trắc, trước khi ra tay, vẫn nên điều tra cẩn thận về hắn ta.
Người này tên Tần Khải, cậu có từng nghe qua chưa?”
Ngô Quảng gõ lên mặt bàn, có chút oán hận nói.
“Tần...!Tần Khải?”
Mà Lý Tiếu Lai nghe thấy cái tên này, phản xạ có điều kiện mà thiếu chút nữa thì bật khỏi ghế sô pha.
Mắt thấy Lý Tiếu Lai biến sắc ngay lập tức, Ngô Quảng nhướn mày, vội vàng truy hỏi: “Thế nào? Cậu biết người này?”
Lý Tiếu Lai giật mình, bị Ngô Quảng hỏi, lúc này mới dần dần hoàn hồn.
Hắn ta ho khan một tiếng, che dấu đi sự xấu hổ của mình.
Lý Tiếu Lai sắp xếp lại mạch suy nghĩ, mới không chắc chắn lắm nói: “Thằng lỗ mãng đánh tôi hình như cũng là cái tên đó.
Chỉ là không biết, hắn ta và Tần Khải mà anh Ngô nói có phải là cùng một người hay không?”
Ngô Quảng mở trừng mắt: “Có phải hắn ăn mặc rách rưới, gương mặt cà lơ phất phơ, dáng người trung bình, vừa nhìn đã thấy rất gợi đòn?”
“Đúng đúng đúng!”, Lý Tiếu Lai liên tục gật đầu, biểu cảm kích động.
Lời đến bên miệng, hắn ta mới nhìn ra sắc mặt Ngô Quảng không tốt, vội vàng thu lại biểu cảm, sửa lại lời nói.
“Anh Ngô, không phải là anh cũng..”.
“Tôi đương nhiên không bị chịu thiệt gì, nghĩ tôi là cậu chắc?”, Ngô Quảng ngoài miệng kiên cường, ánh mắt lại có vài phần né tránh.
Tuy rằng không đến mức thảm hại như Lý Tiếu Lai, nhưng hắn ta cũng mất mặt không ít.
Nhất là ở nhà họ Vương, bị Tần Khải làm cho mặt xám mày tro, càng khiến cho Ngô Quảng hận Tần Khải hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Điều đó là đương nhiên, anh Ngô anh minh uy phong, sao có thể bị con rể ngu ngốc của nhà họ Triệu áp chế? Tôi cũng là lúc đó không có chuẩn bị, bất thình lình mới bị chịu thiệt”.
Lý Tiếu Lai vội vàng nịnh nọt a dua, đệm thêm câu.
Ngô Quảng trong lúc gật đầu, trong mắt lại ánh lên sự nghi hoặc: “Nhà họ Triệu, cậu nói nhà họ Triệu nào?”
“Còn có thể là nhà họ Triệu nào? Chính là nhà họ Triệu sống ngắc ngoải kia, nhà chúng tôi còn cho bọn họ mượn tiền, không ngờ đám người này lại lấy oán báo ơn!”, Lý Tiếu Lai nghiến răng nghiến lợi mắng.
Ngô Quảng gật gật đầu, khoản tiền cho vay kia của nhà họ Lý rốt cuộc là như thế nào, hắn ta cũng biết chút ít.
Nhưng mà hiện tại hai người đã cùng một chiến tuyến, hắn ta không thể nói chuyện không nên nói.
Trong lòng coi như không biết gì cả, Ngô Quảng không tiếp lời, chỉ cười lạnh.
“Để tôi xem trong tay hắn ta có chiêu gì chứ! Tên khốn khiếp, lại chơi ăn gian với tôi, thật sự coi ông đây là người dễ doạ sao?”
Lý Tiếu Lai nhìn thấy Ngô Quảng biến sắc, lập tức câm như hến, không dám nói chen vào.
Nói hết một hơi, lúc này cơn tức của Ngô Quảng mới giảm bớt được một chút.
“Yên tâm, tên nhóc cậu lần này nhặt được món hời rồi, tôi sẽ đích thân xử lý tên Tần Khải kia, khiến hắn ta phải hối hận vì đã đến thế giới này!”, Ngô Quảng trên mặt nở nụ cười lạnh thấu xương, tiện tay bưng ly rượu lên.
Lý Tiếu Lai vội cầm ly lên, nhưng lại để ở rất thấp, gương mặt nịnh nọt cụng ly với Ngô Quảng, hắn ta mới cười thoải mái, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Có cậu Ngô đích thân ra tay, lần này tên kia hoàn toàn tiêu đời rồi, ha ha..”.
“Coi như cậu biết ăn nói, ha ha, nào nào nào, uống rượu uống rượu, không nói đến chuyện khó chịu kia”.
Ngô Quảng tự cho là đã lần mò ra gốc gác của Tần Khải, không khỏi mở cờ trong bụng, vô cùng thoải mái.
Lý Tiếu Lai ở bên cạnh tiếp rượu, biết Tần Khải sắp chết đến nơi, hắn ta thiếu chút nữa cười lệch cả hàm.
Hai người đúng kiểu rắn chuột một ổ, rất nhanh đã xác định mục tiêu, bắt đầu kính rượu lẫn nhau một cách hả hê đắc ý.
Mà nhà họ Triệu, hai vợ chồng Triệu Hoành Quang vừa ra ngoài, đã cãi nhau túi bụi.
“Tôi nói Triệu Hoành Quang, sao ông lại vô dụng như thế! Chúng ta bị thằng kia đánh thảm hại như vậy, ông cần bát cơm liền muốn dàn xếp ổn thoả? Con trai tôi xuất sắc như vậy, dù thế nào cũng phải làm quản lý chứ?”, Lưu Hiểu Hi tức giận, hung hãn mắng.
“Cô biết cái gì, đàn bà tầm nhìn hạn hẹp! Nếu không chúng tôi bị đánh, cô cho là ông cụ có thể đồng ý? Làm công hay là quản lý, việc này không phải do chúng tôi định đoạt à, chỉ cần đến lúc đó…”
Mắt thấy xung quanh không ai, Triệu Hoành Quang mới nghiêng đầu qua, thật cẩn thận nói nhỏ bên tai vợ.
Cũng không biết ông ta nói cái gì, Lưu Hiểu Vi đang nổi nóng, khuôn mặt lập tức chuyển thành trời trong mây trắng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đợi Triệu Hoành Quang tránh người ra, Lưu Hiểu Vi đã tươi cười: “Ông già này, thật đúng là xấu xa, có chủ định tốt như vậy mà ông không nói sớm, hại tôi lo lắng cả nửa ngày”.
“Tôi không xấu, làm sao có thể trị được tiểu yêu tinh như cô, ha ha..”.
“Đừng, đừng, cẩn thận có người!”
“Có người thì sợ cái gì? Có người mới kích thích!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...