“Anh Ngô? Sao lại nhớ đến tôi thế này? Lâu lắm không gặp anh đấy”.
Lý Tiếu Lai vốn đang nổi giận đùng đùng nhưng khi bắt máy thì lại lập tức giả vờ cười nói, giọng điệu cũng dịu hẳn xuống.
“Thôi đừng nói nữa, vừa từ nước ngoài trở về, vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt, không ngờ lại gặp phải một tên nhà quê, hại tôi tức ấm ách đến mấy ngày”.
Ngô Quảng ở đầu kia của điện thoại vô cùng tức giận nhưng lại nói với giọng không muốn đề cập đến nữa.
Từ lúc quay về từ nhà họ Vương, Ngô Quảng phải nói là tức anh ách.
Mấy ngày nay hắn ta chỉ tập trung tạo dựng quan hệ và nghe ngóng gia cảnh của Tần Khải.
Nhưng đến lúc cần kíp thì những bạn bè vốn dĩ tin tức rất nhạy của hắn ta lại chẳng có ai được việc.
Nhắc đến Tần Khải, người thì không dám nói nhiều, người thì hỏi gì cũng không biết, làm Ngô Quảng tức đến mức mất ngủ mấy ngày.
“Anh Ngô, đừng nhắc nữa, gần đây tôi cũng chật vật lắm”.
Lý Tiếu Lai cũng bị thiệt, suýt chút tủi thân đến phát khóc.
“Thôi được rồi, chật vật cũng phải sống, người anh em, đi uống vài ly giải sầu đi, haha.
Vừa hay anh cũng có chút việc cần nhờ cậu, chúng ta gặp nhau rồi nói kỹ hơn”.
“OK, chuyện của anh Ngô cũng là chuyện của tôi, dù có phải liều mạng thì tôi cũng phải giúp anh xử lý, anh Ngô cứ yên tâm đi”.
“Ừm, anh biết lúc quan trọng chỉ có cậu là nhờ cậy được, đến Bách Lạc Viên nhé, anh mời, lát gặp lại”.
…
Sau khi tắt máy, Lý Tiếu Lai mặc dù đang không vui nhưng vẫn phải cố gượng cười.
Lý Tiếu Lai nhìn vào gương, thấy khuôn mặt sưng phù như đầu heo của mình thì lại càng tức đến méo mặt.
Bất cẩn động đến chỗ đau, thế là lại đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Lý Tiếu Lai sửa soạn sơ rồi cầm theo túi chườm đá, lái xe ra khỏi nhà.
Ngô Quảng là cậu ấm nhà giàu nhất nhì ở Trung Hải nên Lý Tiếu Lai nào dám trễ hẹn.
Hơn nữa, hắn ta còn đang mong Ngô Quảng có thể ra mặt giúp hắn ta giải quyết rắc rối nữa mà.
Còn về vết thương trên mặt, ngược lại bây giờ lại trở thành bằng chứng dập chết Tần Khải.
Lý Tiếu Lai biết Ngô Quảng thích thể diện nên tức tốc chạy đến, sợ hắn ta đợi lâu.
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Triệu, không khí cũng không mấy êm ả.
Triệu Quang Diệu cầm ấm trà Tống Nhan đưa qua, khom lưng rót hai ly rồi mới ngồi xuống, hỏi với vẻ hơi bất ngờ: “Anh cả, chị dâu, hai người làm sao thế?”
Tống Nhan đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn khuôn mặt sưng húp của hai người, nhịn cười một cách khổ sở.
Ở nhà họ Triệu, hai người này nổi tiếng là không biết xấu hổ, giờ Triệu Hoành Quang bị đánh bầm mặt, chuyện này phải nói là tin nóng hổi luôn.
“Làm sao ư? Cậu nên hỏi con gái rượu của cậu và thằng con rể vô dụng của cậu ấy”.
Triệu Hoành Quang đập bàn, nói với giọng hằn hộc.
“Ông cụ đâu rồi? Chúng tôi tìm ông cụ có việc, chuyện này không liên quan gì đến cậu”.
Lưu Hiểu Vi vênh mặt, tức anh ách trong bụng.
“Chị dâu, ông cụ đã lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, chị xem có chuyện gì thì nói với tôi cũng vậy…”, Tống Nhan nhìn lên lầu rồi nói với vẻ hơi lo lắng.
“Như nhau? Như nhau con khỉ, cô đừng tưởng con gái cô làm chủ công ty thì tự xem mình là người nhà họ Triệu rồi, chưa có tư cách mang họ Triệu đâu”.
Triệu Hoành Quang nghe xong thì liền lớn tiếng mắng rất khó nghe.
Lưu Hiểu Vi cũng chen lời vào: “Gọi ông cụ ra đây, nếu hôm nay ông ấy không làm chủ được chuyện này thì tôi, thì tôi cũng không sống nữa”.
Triệu Quang Diệu thấy vậy thì chau mày, nháy mắt với Tống Nhan, ra dấu cho bà ấy đừng nói thêm nữa.
Rồi mới nhẫn nhịn, lên tiếng: “Anh cả, chị dâu, hai người uống trà cho bớt giận trước đã.
Chúng ta nói rõ sự tình trước, nếu tôi thật sự không giải quyết được thì chúng ta tìm bố cũng chưa muộn mà”.
“Không cần, tôi không có điếc, tôi nghe thấy hết cả rồi”.
Nhưng chính vào lúc đó, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên.
Ông cụ khoác chiếc áo lính, đứng ở đầu cầu thang, giọng nói hùng hồn, hai mắt sáng ngời.
Sau khi được Tần Khải chữa trị, sức khỏe của ông cụ đã có chuyển biến tốt rõ rệt.
Ông cụ thong thả bước xuống cầu thang, nghiêm mặt nhìn con trai và con dâu của mình.
Còn Triệu Hoành Quang, vừa nhìn thấy bố thì rón rén, không nói thêm những lời nào nữa.
Người phụ nữ chua ngoa Lưu Hiểu Vi cũng tém lại.
“Bố…”
Triệu Quang Diệu khẽ chào bằng vẻ mặt xin lỗi.
Ông cụ xuất viện chưa được bao lâu, mấy chuyện huyên náo trước mặt ông cụ thế này thật chẳng hay ho gì.
“Tôi không sao, thằng cả, hiếm khi hai vợ chồng anh đến gặp tôi, có chuyện gì mau nói đi”.
Ông cụ ngồi xuống bên cạnh Triệu Quang Diệu và chất vấn.
Hành động thiên vị rõ ràng đó khiến Triệu Hoành Quang chạnh lòng, chưa kịp mở lời thì đã lép vế mất một nửa rồi.
Lưu Hiểu Vi thấy trụ cột nhà mình cứ ậm ừ, nói không ra đường ra lối.
Thì nghiến răng nói: “Bố, bố phải lấy lại công bằng cho chúng con, bố giao công ty cho cậu ba thì đã đành, chúng con cũng không nói gì, nhưng dù gì con trai của chúng con cũng không còn nhỏ nữa, sắp xếp cho nó một công việc ở công ty thì cũng không quá đáng mà đúng không?”
Triệu Hoành Quang đứng bên cạnh quan sát, thấy bố mình có vẻ không nổi giận thì cũng lấy dũng khí nói thêm vào: “Bố, con cũng xem như gần đi hết cuộc đời rồi, nhưng Mao Mao dù gì cũng là cháu trai của bố mà đúng không?”
“Hôm nay con và anh Triệu đã vì chuyện của Mao Mao, đến công ty để nói lý lẽ.
Kết quả con gái quý của em ba cùng với cậu con rể nhà quê của cậu ấy nữa, đã thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với chúng con.
Bố, bố nhìn mặt chúng con đi, đều bị họ đánh cả đấy”.
Lưu Hiểu Vi giành nói, thêm mắm dặm muối.
Bà ta không hề nhắc đến việc tại sao Tần Khải lại đánh người mà đổ hết lỗi lên đầu Tần Khải và Triệu Băng Linh.
Lưu Hiểu Vi giỏi nhất là nói trắng thành đen, diễn y như thật.
“Là vậy sao?”
Nhưng ông cụ vốn chẳng để ý đến Lưu Hiểu Vi mà chỉ nghiêm nghị nhìn con trai cả của mình.
Triệu Hoành Quang nhìn ánh mắt sáng ngời của bố mình thì không dám lên tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
“Bố, không thể nào có chuyện đó, bố cũng biết Băng Băng chưa từng để mắt đến cái tên nhà… Ha ha, ý con là cái tên nhóc đó, sao có thể ở cùng cậu ta được? Con thấy đằng sau chuyện này chắc có nguyên do gì đây.
Chuyện có người muốn thừa nước đục thả câu cũng không phải mới xảy ra lần đầu, chúng ta phải đề phòng”.
Tống Nhan bĩu môi, không thể nhịn thêm nữa.
Mặc dù không đứng về phía Tần Khải nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói xấu con gái mình
“Cô nói gì thế hả? Ai thừa nước đục thả câu?”, Lưu Hiểu Vi trừng mắt, đứng bật dậy, hai tay chống hông, như muốn đánh nhau với Tống Nhan ngay.
Triệu Quang Diệu thấy hai người họ sắp cãi nhau tới nơi thì vội kéo vợ mình lại, thì thầm gì đó.
Ông cụ không nói gì, chỉ nheo mắt, gõ nhẹ ngón tay lên bàn trà mấy cái.
Đến tuổi của ông cụ Triệu thì đã rất tinh tường mấy chuyện này rồi.
Ông cụ Triệu không cần xem cũng biết hai vợ chồng cậu cả chẳng tốt lành gì.
Chỉ là ông cụ không muốn nhiều chuyện và cũng không có tâm tư hỏi kỹ hơn.
Ông cụ suy nghĩ rồi bỗng tằng hắng một tiếng, nói: “Đúng là Mao Mao không còn nhỏ nữa, nên có việc làm rồi.
Thế này đi, ngày mai bảo nó đến thẳng công ty, nói là do bố bảo.
Còn về chuyện tên nhóc đó đánh người thì bố thấy nên bỏ qua đi, xử lý như vậy, các con không có ý kiến gì chứ?”
“Bố, bố đang bảo vệ…”
“Không ý kiến, đương nhiên là không ý kiến”.
Lưu Hiểu Vi chưa kịp nói hết thì Triệu Hoành Quang liền vội đưa tay bụm miệng vợ mình lại.
Ông ta là con cả nên biết rất rõ tính khí của ông cụ.
Nếu còn làm lớn chuyện thì chỉ e đến cả chút lợi lộc đó cũng mất luôn.
Triệu Hoành Quang không ngốc, rất thức thời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...