Tuy Tần Khải không nói gì, nhưng hàng lông mày đã hơi cau lại.
Nếu Ngô Quảng định lên mặt với anh thì chắc chắn anh sẽ mặc kệ.
Tuy anh làm vậy sẽ tạo cơ hội cho Vương Dao được xem trò hay, nhưng cũng có thể vạch trần bộ mặt lỗ mãng của Ngô Quảng.
Song, Ngô Quảng đã nhịn được cơn giận, điều này chứng tỏ hắn ta cũng không phải dạng thường.
Càng nhịn thì càng có ý đồ sâu xa.
Chọc vào loại người này cực kỳ phiền phức…
Tuy nghĩ là thế, nhưng ngoài mặt Tần Khải vẫn tươi cười.
Còn Ngô Quảng thì đang giả vờ gắp thức ăn, nhưng thật ra chẳng có chút khẩu vị nào.
Nhất là khi hắn ta nhìn thấy đĩa thịt kho tàu trước mặt Tần Khải.
Ngô Quảng vừa nhìn đã biết đó là món do Kỳ Mai Hoa làm.
Mẹ kiếp!
Hắn ta thầm chửi thề một câu, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Dao Dao, nếu đã là khách quý thì chắc phải có lai lịch lắm đúng không? Anh kém hiểu biết nên em giới thiệu cho anh nhé, so ra thì tuổi tác của hai bên cũng xêm xêm nhau, có gì thì làm quen luôn”.
Ngô Quảng không phải tên ngốc, dẫu sao đây cũng là nhà họ Vương nên không thể động thủ được.
Vì thế, hắn ta sẽ thăm dò Tần Khải trước để ủ mưu.
“Ồ, anh hỏi đúng người rồi đấy”, Vương Dao mỉm cười để lộ cái răng nanh.
Cô ta rất mong được thấy Ngô Quảng và Tần Khải so găng.
Tần Khải ngồi cạnh đó nhếch mép cười.
Vương Dao còn non và xanh lắm.
Ngô Quảng không hỏi Vương Tuyết, mà lại chọn Vương Dao, đó là vì thấy Vương Dao dễ gợi chuyện.
Cô ngốc này bị người ta lợi dụng mà chẳng hay.
“Điểm xuất sắc nhất của thần y Tần đương nhiên là y thuật rồi, đương nhiên cái này em cũng nghe bà kể thôi, còn lợi hại ra sao thì em không rõ”.
“Anh rể, em nghe nói anh cũng giỏi lắm, hay anh thử tài hắn ta đi?”
Vừa nói, Vương Dao vừa nhìn Tần Khải bằng vẻ khích bác.
“Ra là lang băm, anh còn tưởng là có điểm nào hơn người.
Ngưỡng cửa nhà mình ngày càng thấp nhỉ, sao ai cũng được bước qua thế”, Ngô Quảng vừa nghe xong thì lập tức lẩm bẩm.
Hắn ta cố ý nói sao cho mọi người đều nghe thấy.
Vì như thế thì Kỳ Mai Hoa cũng không thể trách hắn ta được.
Bây giờ, cả nhà họ Vương đều đứng về phía của hắn ta, Ngô Quảng càng không sợ gì hết.
Nhà ăn không quá to nên Tần Khải cũng nghe rõ lời nói của Ngô Quảng.
Kỳ Mai Hoa bắt đầu có vẻ khó xử.
Tần Khải là khách mà bà ấy mời đến, mà cũng là người mà bà ấy kết thân.
Ngô Quảng làm thế này đúng là quá đáng.
Nhưng Kỳ Mai Hoa lại không ngăn cản.
Tuy bà ấy có vai vế cao, nhưng cũng chỉ là dâu nhà họ Vương, địa vị vẫn sau chủ nhà.
Ngoài ra, bà ấy cũng muốn xem Tần Khải sẽ có phản ứng thế nào khi bị người khác khiêu khích.
“Ngô Quảng, anh nói ít thôi được không? Chẳng dễ gì mọi người mới tập trung ăn một bữa cơm, anh không sợ làm bà mất vui à?”, đúng lúc này, Vương Tuyết đã bỏ đũa xuống rồi trách cứ.
Tần Khải thấy hơi ngạc nhiên khi Vương Tuyết đứng về phía mình.
Đương nhiên, cô ấy làm vậy không phải vì Tần Khải, mà là muốn giữ thể diện cho nhà họ Vương.
“Tuyết Nhi, anh chỉ buột miệng vậy thôi! Chúng ta mới là người một nhà, em nói thế có khác nào đứng về phía người ngoài đâu?”
Ngô Quảng nghiêng đầu nói, tuy giọng điệu có vẻ dịu dàng, nhưng câu nói của hắn ta đã đẩy Vương Tuyết vào thế bí.
Tần Khải thì chỉ mỉm cười quan sát.
Việc phụ nữ ghét nhất là người đàn ông bắt họ phải lựa chọn.
Rõ ràng Ngô Quảng đã phạm vào điều ngu xuẩn này.
Ngô Quảng vừa nói dứt câu thì đám con cháu nhà họ Vương đều nhìn về phía Vương Tuyết.
Cả đám xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối, đến Tần Khải cũng không nhìn nổi.
Khụ khụ!
Anh ho khan một tiếng rồi thờ ơ nói với Ngô Quảng: “Cô ấy chỉ nói vậy thôi, lẽ nào anh Ngô tưởng vợ sắp cưới của mình thích tôi à? Chết dở, lẽ nào?”
“Ha ha… nào, Tuyết Nhi, ăn nhiều chứ không nên nói nhiều, chuyện của đàn ông thì để bọn anh tự xử lý”.
Tần Khải vừa cười vừa nói vui vẻ, ngoài ra còn không quên gắp ít thức ăn vào bát cho Vương Tuyết.
“Ừm”, Vương Tuyết đáp lời rồi cúi đầu xuống.
Ngô Quảng vốn đã không ưa Tần Khải rồi, vậy mà giờ vợ sắp cưới của mình còn thân thiết với Tần Khải hơn với hắn ta.
Hắn ta lập tức bùng lửa giận rồi đập mạnh tay xuống bàn.
“Khốn kiếp! Anh tránh xa Tiểu Tuyết ra ngay cho tôi, bà nội đánh giá cao anh thì anh coi mình là thành viên của nhà này chắc? Anh chỉ là một tên quê mùa thôi, không phải cái thá gì đâu, đừng có không biết điều!”
“Tôi không cần anh lo, còn Tuyết Nhi tự nguyện ngồi cạnh tôi, đó là quyền tự do của cô ấy.
Tôi tốt bụng nhắc anh một câu, đừng tưởng đính hôn rồi thì chắc chắn sẽ cưới được.
Phụ nữ là để yêu thương, nhưng anh thì…”
Tần Khải thong thả buông đũa rồi mỉm cười.
Tần Khải đã mấy lần bỏ qua cho Ngô Quảng là vì nể mặt Kỳ Mai Hoa.
Nực cười là Ngô Quảng hỏi thăm qua loa về anh xong thì lại ngây thơ tưởng anh dễ bị bắt nạt.
“Anh… tôi làm gì cần anh dạy chắc? Anh tưởng mình là ai hả?”, Ngô Quảng tức điên người.
Tần Khải nghe xong thì xua tay: “Tôi chẳng là ai hết, nhưng tôi chỉ có lòng tốt khuyên anh vậy thôi, anh nghe hay không thì tuỳ”.
“Anh…”
“Đủ rồi! Ngô Quảng, cháu tôi chưa gả vào nhà cậu đâu, cậu định chọc cho tôi tức điên lên hả?”
Kỳ Mai Hoa đập tay xuống bàn rồi lạnh mặt mắng.
Chuyện của tụi nhỏ, bà ấy không tiện xen vào.
Nhưng tiếc là Ngô Quảng ghen quá mất khôn, quên mất phép lịch sự tối thiểu nên bà ấy buộc phải lên tiếng.
So với Ngô Quảng đang bừng lửa giận thì Tần Khải lại rất từ tốn, dù cũng đã bực nhưng ăn nói vẫn điềm đạm.
Kỳ Mai Hoa chợt nảy ra một ý định.
Bà ấy cảm thấy ngày trước mình phản đối hôn sự của Vương Tuyết với Ngô Quảng là đúng đắn.
Nhưng tiếc là…
“Hừ!”
Ngô Quảng hừ lạnh một tiếng, thấy Kỳ Mai Hoa đã nổi giận, hắn ta đành bấm bụng nhịn cơn tức.
“Bà ơi, bà đừng giận, cháu chỉ đùa thôi ạ, mình là người một nhà mà đúng không bà?”
Kỳ Mai Hoa nghe xong thì quay đi, không trả lời.
Nụ cười trên mặt Ngô Quảng cứng đờ, hắn ta bắt đầu có vẻ oán hận.
Tần Khải vừa nhìn vừa cười cợt.
Lúc nào Ngô Quảng cũng nhắc đến mình với nhà họ Vương là người một nhà, nhưng càng nói vậy thì càng không giống.
“Anh rể bỏ qua đi, chấp với tên nhà quê này làm gì?”
“Bà ơi, bà cũng đừng giận, anh rể không ưa người như Tần Khải cũng là chuyện thường mà”.
“Anh rể, nghe nói lần này anh thay mặt nhà họ Ngô sang Thuỷ Sĩ bàn việc làm ăn, thế nào rồi? Công việc có thuận lợi không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...