Tiểu Thần Y Xuống Núi


“Tiểu Chiêu, con bớt nói vài câu đi”.
Lúc này Đổng Thiên Dương trợn mắt nhìn con trai, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng Đổng Thiên Dương biết rất rõ, những gì Tần Khải nói đều là sự thật.
Chỉ là lời này nói ra vào lúc này rõ ràng là đang vả mặt Hồ Tiểu Chiêu.
Ông ta làm bố cũng chẳng thấy dễ chịu gì.
“Tiểu Chiêu nó còn nhỏ, lại bị tôi chiều chuộng đến hư hỏng, thật ra tâm địa của đứa nhỏ này rất tốt.

Còn chuyện của nhà họ Đinh, nếu thần y Tần đã ra mặt thì tôi nghĩ nên bỏ qua vậy.

Công ty tôi còn có vài việc cần giải quyết, hôm nay không ở lại đây lâu nữa.

Tiểu Tần, hôm khác tới nhà bác chơi, hỏi thăm sư phụ cháu thay bác, không tiễn…”
Đổng Thiên Dương mỉm cười, khó che giấu được vẻ mặt xám như tro.

Nói rồi ông ta lập tức quay đầu bỏ đi.
Có Tần Khải ở đây, nếu còn quấn lấy không buông thì người chịu thiệt sẽ trở thành nhà họ Đổng mất.
Ông ta vừa xoay người, Hồ Tiểu Chiêu vội đi theo phía sau.

Lúc sắp đi, còn không quên hung dữ trừng mắt nhìn Tần Khải.
Tần Khải cười híp mắt, không ngại giơ một ngón giữa lên khiến Hồ Tiểu Chiêu suýt nữa tức chết.
Hai bố con vừa bước vào thang máy, Hồ Tiểu Chiêu không kiềm chế được nữa, tức đến mức nước mắt chảy dài.
“Bố, bố dễ nói chuyện như thế từ bao giờ đấy? Cái tên Tần Khải chó chết đó chống đối với con ở khắp nơi, bố không giúp con cũng thôi đi, còn để hắn cưỡi lên đầu nhà họ Đổng chúng ta nữa à?”
“Hừ! Con thì biết cái quái gì, tên nhóc kia thì dễ đối phó nhưng ông cụ ở đằng sau cậu ta cũng không phải là người tầm thường”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang con trai, vô thức lắc đầu.
Nhìn Tần Khải rồi lại nhìn đứa con trai quý giá của mình.
Không so sánh thì không có đau thương, so sánh hai đứa này với nhau mới thấy không thể nào nhìn thẳng vào sự cách biệt này.
Ngay cả Đổng Thiên Dương cũng phải thừa nhận rằng có rất nhiều chỗ Hồ Tiểu Chiêu thua xa Tần Khải.
“Nhưng…”, Hồ Tiểu Chiêu đang cực kỳ tức giận, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Đổng Thiên Dương.
Còn định ngụy biện nữa nhưng lại bị Đổng Thiên Dương hừ một tiếng cắt ngang: “Hừ! Gặp chuyện cũng chỉ biết gọi bố, mày còn có bản lĩnh gì hả? Nếu mày chữa khỏi bệnh cho nhà họ Đinh, còn cần tao phải ra mặt sao? Còn chẳng phải do mày học hành không tốt?”
“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn không chịu thay đổi, đều do mẹ mày nuông chiều mày quá”.
Thấy Đổng Thiên Dương thực sự tức giận, Hồ Tiểu Chiêu không dám nói tiếng nào.
Anh ta chỉ thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng thề sau này chắc chắn sẽ khiến Tần Khải phải trả giá vì nỗi nhục nhã ngày hôm nay.

“Thần y Tần, hôm nay may mà nhờ có cậu ra mặt giúp đỡ, nếu không nhà họ Đinh chúng tôi, haizz…”
Thấy Đổng Thiên Dương vội vàng chạy đi, Đinh Kim Phúc bước đến trước chắp tay lại, ánh mắt nhìn Tần Khải đầy vẻ biết ơn và có lỗi.
Nếu hôm nay không có Tần Khải, nhà họ Đinh sẽ mất đi một lớp da.
Đinh Quốc Cường cũng làm theo nói: “Thần y Tần, anh đã cứu mạng bố tôi, vốn dĩ chúng tôi nên cảm ơn anh nhưng vừa rồi lại suýt khiến anh bị liên lụy, là nhà họ Đinh có lỗi với anh.

Quốc Cường thay mặt nhà họ Đinh cúi đầu với thần y”.
Vừa dứt lời, Đinh Quốc Cường đường đường là nam tử hán lại quỳ hai đầu gối xuống dập đầu với Tần Khải.
Vẫn là Tần Khải nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh ta.
“Cúi dập đầu gì đó thì khỏi, chữa bệnh cứu người là bổn phận của bọn tôi.

Nếu anh đã đến tìm tôi, theo lý tôi nên giúp anh.

Còn chuyện nhà họ Đổng, đó là ân oán riêng của tôi và Hồ Tiểu Chiêu, chuyện nhỏ thôi mà”.
Tần Khải một tay đỡ Đinh Quốc Cường lên, cười híp mắt nói.
Anh vẫn không để tâm lắm chút chuyện nhỏ này.
Đỉnh Quốc Cường được Tần Khải nắm lấy cánh tay đỡ lên, muốn quỳ lại không quỳ xuống được, càng cảm thấy áy náy.
Như anh ta nói, Tần Khải không chỉ có bàn tay vàng cứu được bố anh ta một mạng.

Chuyện của Hồ Tiểu Chiêu, hôm nay, nếu không nhờ Tần Khải, e là nhà họ Đinh họ phải trả cái giá rất đắt rồi.
Hai phần ơn nghĩa sâu nặng gộp lại, nhà họ Đinh không biết trả ơn thế nào.
Hành động của Tần Khải làm cho một người đàn ông ba mươi tuổi như Đinh Quốc Cường cảm động vành mắt đỏ ửng.
Mặt Đinh Kim Phúc ở một bên cũng hiện lên vẻ biết ơn.
Ông ấy biết nhà họ Đinh gặp được quý nhân rồi.
Lúc này, mấy người nhà họ Đinh vây quanh Tần Khải, hết nói cảm ơn rồi nói xin lỗi.
Thoáng chốc Tần Khải đã trở thành người được yêu thích, được nhà họ Đinh tâng bốc.
Vương Dao ở một bên nhìn, đôi mắt to tròn đó đầy vẻ tò mò.
Trước đó cô ta còn nghĩ Tần Khải là kẻ lừa đời lấy tiếng, mang danh tiếng của sư phụ để đi lừa gạt.
Nhưng bây giờ sự thật đã rõ ngay trước mắt, dù là cô chủ Vương cũng nhất thời không nói nên lời.
Chỉ có thể bĩu môi hừ một tiếng, không thích nhìn Tần Khải được người khác tâng bốc, Vương Dao dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.
“Thần y Tần, không biết cảm ơn cậu thế nào về chuyện ngày hôm nay, những cái khác tôi không nói, sau này nếu thần y Tần có việc gì khó, cần đến nhà họ Đinh tôi thì cậu cứ nói.

Còn nữa… nếu thần y Tần tiện thì ăn một bữa cơm với chúng tôi nhé”, Đinh Kim Phúc nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, thận trọng hỏi.
Trước kia Đinh Kim Phúc có ấn tượng khá tốt với Tần Khải, chuyện hôm nay càng khiến ông ấy kiên định với suy nghĩ đó.
Y thuật cao siêu, cộng thêm thân phận không tầm thường đều chứng tỏ Tần Khải chắc chắn là người không tầm thường.
Nếu có thể kết giao được với cậu ấy, chắc chắn sẽ có lợi với nhà họ Đinh.
Nhưng vừa nghe đối phương nói thế, Vương Dao lại không chịu.
Cô ta ghét Tần Khải là thật nhưng nếu để người họ Đinh lôi kéo người ta, cô cả Vương sẽ khó giải thích khi về nhà.
Vương Dao lại cố ý không lên tiếng, chỉ thầm kéo áo Tần Khải, kiêu ngạo hệt như một con thiên nga trắng.
“Hôm nay thì thôi, tôi còn phải ăn tối với cô cả Vương, hay là hôm khác chúng ta lại ăn với nhau, thế nào?”, Tần Khải cười híp mắt ngẩng đầu lên.
Khi nói anh còn không quên nháy mắt ra hiệu với Vương Dao.

“Ha ha...!Tôi hiểu, tôi hiểu! Người trẻ tràn đầy sức sống mà.

Ha ha...!À, dạo gần đây khách sạn dưới trướng của nhà họ Đinh kinh doanh thêm vài loại phòng đặc biệt, thần y Tần có thể cân nhắc.

Nếu cậu đã có hẹn với người đẹp thì chúng tôi không làm phiền thần y Tân nữa, hôm khác lại gặp, hôm khác lại gặp, ha ha...”
Đinh Kim Phúc mỉm cười, lộ ra vẻ mặt tôi hiểu mà.
Đinh Quốc Cường cũng ở một bên cười ha ha.
Lúc đầu Vương Dao cũng không nghĩ gì nhiều nhưng nhìn vẻ mặt của Đinh Kim Phúc và câu nói ý tứ đó.
Mặt cô cả Vương lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, nghiến răng nghiến lợi.
Đến khi Tần Khải chào tạm biệt nhà họ Đinh, cả hai bước vào thang máy, Vương Dao thẹn quá hóa giận véo mạnh vào cánh tay Tần Nhạc.
“Lưu manh chết tiệt, lại lợi dụng tôi, thanh danh của tôi bị anh hủy hoại rồi”.
“Oái… Nhẹ, nhẹ chút đi bà cô của tôi ơi, tôi có nói gì đâu, tôi bị oan mà”, Tần Khải bị nhéo đến mức hít khí lạnh, liên tục xin tha.
Vương Dao nghiêng đầu, nghĩ lại những lời lúc này, hình như… đúng là Tần Khải vẫn chưa nói gì.
Chủ yếu là ông chủ Đinh đó, tự cho mình là thông minh suy nghĩ lung tung.
“Là anh, tôi nói là anh thì chính là anh, anh còn dám cãi”.
Vương Dao vẫn mạnh miệng nhưng lực tay lại nhẹ đi rất nhiều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui