Ông cụ Triệu nghe con trai mình nói vậy thì lập tức ngẩn ra, sau đó nhìn theo hướng mà Triệu Diệu Quang chỉ thì nhìn thấy một cậu thanh niên đang mỉm cười nhìn mình.
Ngay sau đó, vẻ mặt cau có do bị nhà họ Lý chèn ép đến mức tức không thở được của ông cụ đã biến mất.
“Ái chà chà… Đúng là đệ tử của thần y có khác! Nhìn đi, khí chất đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khác người lắm…”
Ông cụ quan sát Tần Khải rồi cơ mặt cũng dãn ra, càng nhìn anh, ông càng thấy ưng.
Ông đang lo nhà họ Triệu sẽ không trụ vững được, nhưng giờ thì nỗi lo ấy đã tan biến, có đệ tử của thần y ra tay thì nhà họ Lý còn dám ý kiến với họ nữa không?
Tần Khải còn định tự giới thiệu, nhưng nghe một tràng các lời khen xong thì mặt cũng đen luôn.
Anh đánh hơi thấy mùi gì đó quen quen, hình như anh đã hiểu tại sao ông của anh và ông cụ này kết thành thông gia rồi.
Bởi hai ông già đều… vô sỉ như nhau!
Cái gì mà gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, gì mà khác người? Nghe rợn cả người!
Ai lại dùng từ ấy miêu tả đàn ông bao giờ?
Đã thế, sao anh nghe giống như ông cụ nhà họ Triệu đang nói xéo ông cụ nhà mình thế?
“Ông Triệu quá khen rồi ạ…”
Tần Khải thầm nghiến răng kèn kẹt, chẳng qua sợ bệnh tim của ông cụ phát tác, không anh đã chuồn thẳng cổ rồi.
“Ăn nói kiểu gì thế hả? Phải gọi ông nội chứ”.
Ông cụ lườm Tần Khải rồi nghiêm túc nói: “Tranh thủ lần này cháu xuống núi thì lo cho xong chuyện hôn sự đi”.
Tần Khải nghe xong thì đần mặt ra, anh đến để từ hôn cơ mà, sao lại thành kết hôn thế này?
“Ông Triệu, cháu…”
Tần Khải đang định giải thích việc từ hôn, nhưng vừa há miệng nói chưa hết câu thì Triệu Băng Linh đã biến sắc mặt, sau đó túm lấy tay anh rồi giành lời trước: “Ông ơi, vội gì ạ, chúng cháu muốn chờ ông khoẻ lại đã”.
Tần Khải nhìn Triệu Băng Linh với vẻ mù mờ như muốn nói: Này bà chị, chị cũng muốn từ hôn cơ mà, giờ đang làm trò con bò gì thế?
Nếu chẳng may anh lọt vào mắt xanh của cô nàng này thì chẳng là lỗ to à?
Lẽ nào họ định mua anh bằng một triệu ban nãy chắc?
Còn lâu anh mới đồng ý!
“Ông Triệu, nếu ông khoẻ lại rồi thì cháu xin phép!”
Bây giờ, Tần Khải chỉ muốn chuồn thật nhanh để tránh có thêm chuyện phát sinh, anh thậm chí còn chưa ăn sáng đây này.
“Khoan đã!”
Ông cụ cuống lên rồi gọi với Tần Khải lại.
“Còn việc gì thế ạ?”
“Đây là ai ấy nhỉ, mau xin lỗi cậu ấy đi”, ông cụ ngoái lại lạnh mặt nhìn Trần Hải rồi nói.
“Xin lỗi ư?”
Trần Hải ngẩn ra.
Triệu Diệu Quang ở cạnh đó cũng bực mình nói: “Ban nãy là ai bảo nếu cậu ấy cứu được bố tôi thì sẽ ăn cái giường bệnh nhỉ?”
Nghe thấy thế, Trần Hải bỗng hoa mắt chóng mặt, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Rõ ràng nhà họ Triệu đang định tính sổ với ông ta.
Song, ông ta vẫn bình tĩnh cười nói: “Ông Triệu, là do tôi sơ suất, chưa tận trách, tôi xin lỗi ông”.
“Sơ suất? Ha ha, tôi thấy tay nghề của ông kém thì có.
Nếu ngày nào ông cũng sơ suất như vậy thì có biết bao nhiều bệnh nhân vô tội chết dưới tay ông rồi? Loại người như ông không đủ tư cách làm bác sĩ”.
Tần Khải khoanh tay rồi châm biếm Trần Hải.
“Cậu!”
Nụ cười trên mặt Trần Hải cứng đờ, ông ta nhìn Tần Khải với ánh mắt hình viên đan.
“Hừ! Cậu là cái thá gì mà đòi mắng tôi hả? Tưởng mình là thần y thật chắc? Chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi, ông cụ vừa thoát khỏi trạng thái chết lâm sàng thì cậu nhảy vào chữa”.
“Ôi ông ơi, ông ta bảo ông là con ruồi kìa…”, Tần Khải cợt nhả nhìn ông cụ, sau đó còn đổ thêm dầu vào lửa.
Phì!
Ông cụ Triệu luôn nghiêm nghị cũng bị Tần Khải chọc cho phì cười, sau đó ông lừ mắt với anh.
Ông cụ đen mặt, thầm nghĩ thằng nhóc này thật chẳng biết giữ mồm giữ miệng.
Chẳng biết ăn nói gì cả.
Trần Hải nghe xong thì tức phát điên, sau đó vội vàng thanh minh: “Ông Triệu, tôi không có ý đó, rõ ràng là ông tái phát bệnh cũ, đã thế còn bị ngã cầu thang nên suýt bị đột tử.
Tôi đã cấp cứu cho ông hơn 30 phút nhưng không thấy chuyển biến tốt, vừa ra ngoài thì gặp cậu này, thế chẳng là cậu ta cướp công tôi còn gì?”
“Thế à?”, ông cụ tươi cười nhìn Trần Hải, nhưng lại khiến ông ta lạnh sống lưng.
Ông cụ đã thấy có vấn đề rồi.
Cấp cứu 10 phút không thấy có chuyển biến tốt đã đủ chứng tỏ tay nghề của bác sĩ là kém rồi, nếu không phải tay nghề kém thì là bác sĩ cố ý không muốn cứu bệnh nhân.
Tần Khải khoanh tay trước ngực rồi cười hì hì nói với Trần Hải: “Vẫn chưa phục à? Hay để tôi gọi viện trưởng tới nhận xét nhé?”
Trần Hải nghe thấy thế thì lập tức mừng thầm.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn viện trưởng sẽ đứng về phía ông ta.
Nếu không nhỡ nhà họ Triệu truy cứu trách nhiệm thì kiểu gì ông ta cũng bị công an sờ gáy.
May mà có thằng ất ơ này nhắc mình.
“Được, cậu cứ chờ đấy cho tôi, để tôi đi gọi viện trưởng”.
Thấy Trần Hải hối hả chạy đi, Triệu Diệu Quang lại nhíu mày.
“Bố, hình như có vấn đề”.
Ông cụ gật gù, ánh mắt chợt lạnh đi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện sau lưng Tần Khải.
“Cậu bạn, tôi nhờ cậu giúp một việc được không?”
Tần Khải ngoái lại nhìn thì thấy người đang nói chuyện với mình là một bác sĩ trung niên.
Từ Vọng Đức xoa tay rồi chần chừ nói: “Tôi có một bện nhân bị phù nề, nhưng không tài nào chữa được, nếu cậu giúp được tôi thì tôi sẽ cảm ơn hậu hĩnh”.
Tần Khải không nói nhiều mà gật đầu ngay: “Được, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của bác sĩ mà”.
Huống chi chỉ là bị trúng gió, “case” nhẹ thôi.
Ngoài ra, ông cụ còn nhắc anh chuyến này xuống núi không đến mức là hành y cứu thế, nhưng nếu gặp người bệnh thì phải cứu chữa.
Coi như tích công đức vậy.
“Tốt quá rồi, cảm ơn cậu”.
Từ Vọng Đức thở phào, không ngờ Tần Khải lại đồng ý ngay.
Bãn nãy, ông ấy đứng ở sau đã quan sát hết cảnh Tần Khải châm cứu cứu ông cụ Triệu, ông ấy nhận định anh là một cao thủ trung y thâm sâu khó lường.
Không thì còn lâu ông ấy mới hạ mình tới nhờ vả anh.
“Cậu bạn, thời gian không còn nhiều, cậu mau đi theo tôi…”
Từ Vọng Đức lập tức kéo Tần Khải vào một phòng bệnh khác.
Mẹ kiếp! Người trong thành phố đều thích cái trò lôi lôi kéo kéo này à? Anh là trai thẳng trăm phần trăm đó.
Tần Khải thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn để mặc cho Từ Vọng Đức kéo mình đi.
Triệu Băng Linh nhìn theo bóng lưng anh với vẻ nghi hoặc, không ngờ tên này lại nhiệt tình như thế.
Tự nhiên cô lại thay đổi cái nhìn về anh.
Đúng lúc cô chuẩn bị đi xem anh chữa bệnh thì bị ông nội gọi lại.
“Băng Linh, cháu lại đây, ông có chuyện muốn nói”.
Triệu Băng Linh bối rối nhìn ông mình, trong lòng cô đã đoán được ông định nói gì nên cảm thấy hơi luống cuống….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...