Nghe thấy thế, Vương Kỳ phì cười nói: “Nói chứ, cách ăn nói của cậu cũng khá giống anh ta rồi đấy”.
“Lượn! Toàn nói vớ vẩn!”, Triệu Băng Linh lừ mắt.
“Tớ mà học theo anh ta thì cũng thành người vô lại à?”
Vương Kỳ mỉm cười nói: “Thế càng hợp chứ sao, hai người sẽ thành một đôi vô lại, xứng đôi vừa lứa…”
“Con nhỏ chết tiệt này, ngứa thịt phải không!”
Nói rồi, hai cô gái lại đùa giỡn phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Tần Khải, anh đứng lại cho tôi”.
Phía khác, Tần Khải vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Băng Linh thì đã gặp Chu Tư Tư đang hùng hổ đi tới.
Ngay khi nhìn thấy anh, cô ấy đã tức giận đùng đùng.
Cô ấy gào lên như con sư tử, suýt nữa làm điếc cả tai của Tần Khải.
“Trời, đúng là sư tử Hà Đông có khác!”
Tần Khải bịt tai lại, sau đó không nói không rằng mà chạy thẳng.
Các cụ nói rồi, đừng có động vào sư tử cái, nhất là khi nó đang nổi giận.
Nhưng Chu Tư Tư nào dễ buông tha cho Tần Khải.
Cô ấy lao tới như tên bắn rồi túm lấy tay Tần Khải.
“Tần Khải, anh còn định chạy à? Có chị đây rồi thì anh có chạy đằng trời”.
Chu Tư Tư lườm Tần Khải, lúc nói chuyện còn siết chặt tay.
Xuýt xoa.
Cơn đau ở tay truyền tới khiến Tần Khải lại hít vào một hơi lạnh.
“Người đẹp Tư Tư, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, mà thật ra chuyện này cũng không thể trách tôi được”.
Tần Khải cười ngượng, vừa nói vừa cố vùng tay ra.
Nhưng Chu Tư Tư không chịu buông tay, mà càng bám chặt lấy anh hơn, thậm chí còn xoay cánh tay anh 180 độ.
“Tốt nhất anh hãy nghiêm chỉnh lên, không thì tôi không biết có bóp chết anh trong cơn giận hay không đâu”.
Chu Tư Tư đang bừng lửa giận, chỉ cần thấy Tần Khải đã như thấy kẻ thù giết cha nên quyết không chịu buông tha.
Nếu chuyện cô ấy đi tắm bị người khác nhìn lén mà truyền ra ngoài thì còn gì là thanh danh của người con gái nữa.
Nghĩ đến đây, cô ấy càng thêm hận Tần Khải.
“Có nhất thiết phải thế không?”
Tần Khải khóc cười không xong.
Người phụ nữ này đúng là hoang dã.
“Rồi tôi sẽ đứng yên cho cô xử lý, cô thích tư thế nào, tôi cũng chiều cô hết”.
Tần Khải bắt đầu nở nụ cười đểu giả.
Câu nói của anh như lửa đổ thêm dầu.
Chu Tư Tư đang bốc hoả càng điên tiết hơn nữa.
“Khốn kiếp! Anh có im đi không! Nếu anh còn dám mở mồm thêm câu nữa hoặc nói chuyện hôm nay cho ai khác biết, tôi sẽ chặt hết tứ chi của anh rồi ném anh xuống hố phân”.
Nhưng Tần Khải lại tỏ vẻ không quan tâm.
“Người đẹp Tư Tư, tôi thì không thấy sợ đâu, nhưng cô mà làm thế là tàn bạo lắm đấy, con gái ai lại làm thế bao giờ”.
Nói rồi, anh chợt ghé sát tai cô ấy rồi thì thầm.
“Vả lại, cô mà giết tôi thì kiểu gì cũng hối hận!”
Tần Khải vừa nói vừa hẩy mũi, sau đó không khỏi say mê khi ngửi được mùi hương trên người Chu Tư Tư.
Dáng vẻ nhắm mắt hưởng thụ của anh khiến Chu Tư Tư hận tới mức ép người anh vào tường.
“Đồ khốn này, ngứa thịt hả!”
Cô ấy nghiến răng rồi giơ tay lên tát anh.
Tần Khải mỉm cười rồi bắt lấy cổ tay của Chu Tư Tư, sau đó còn sờ sờ nắn nắn.
“Oa, cũng chịu khó dưỡng da đấy chứ!”
“Bỏ tay ra!”
Chu Tư Tư giận tím mặt.
Cô ấy nhanh chóng rụt tay lại, nhưng cùng lúc đó lại giơ chân lên lên định đá Tần Khải.
“Kinh, nhưng tôi có hai tay đấy!”
Tần Khải phì cười, sau đó lách người sang một bên tránh, đồng thời giơ một tay khác lên túm vào cổ chân của Chu Tư Tư.
Chu Tư Tư chỉ đứng bằng một chân nên mất thăng bằng, cô ấy hét lên rồi ngã ngửa ra sau.
Tần Khải nhanh nhẹn quay người rồi ôm cô ấy vào lòng.
“Ối, cô chủ động nhào vào lòng tôi à?”
Tần Khải híp mắt lại, bày ra dáng vẻ hưởng thụ.
Dẫu sao Chu Tư Tư cũng là một cô gái nhỏ thôi, chẳng qua anh quân tử không thích đánh phụ nữ, không thì Chu Tư Tư tới công chuyện rồi.
“Anh… đồ khốn này, mau thả tôi ra!”
Người Chu Tư Tư đỏ như con tôm luộc.
Nhưng do cuống quá nên cô ấy đã trượt chân rồi càng áp sát người Tần Khải hơn.
“Eo, không ngờ cô chủ động thế đấy!”
Tần Khải lùi lại một bước, gần như dựa sát vào tường, không còn đường lùi nữa.
Chu Tư Tư mất đà nên cứ thể bổ nhào tới.
Sau đó dính sát người vào Tần Khải.
Hai người dính sát vào nhau, thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim cùng hơi thở của người kia.
Tư thế ái muội này thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Người đẹp, không ngờ cô lại thích kiểu mạnh bạo, làm tí không?”
Tần Khải mỉm cười trêu chọc.
Tuy cô gái này hơi nóng tính, nhưng dáng người và gương mặt thì hết chỗ chê.
Để cô ấy sơ múi tí thì anh cũng không thiệt đâu nhỉ?
Chu Tư Tư run lên, cảm thấy vừa tức vừa ngại nên không nói được gì.
Cô ấy vừa định tránh ra thì chợt có tiếng nói của Triệu Băng Linh vang lên ở phía sau.
“Này, Tư Tư, cậu thoáng thật đấy, có cần tớ nhường văn phòng lại cho hai người không?”
Triệu Băng Linh giật khoé miệng, vừa nói vừa lườm Tần Khải.
Dứt lời, cô quay người đi vào văn phòng.
Vương Kỳ quanh tay rồi cũng liếc Tần Khải một cái.
Vẻ mắt như muốn nói: Anh gây hoạ lớn rồi…
“Hỏng rồi, chắc chắn Băng Linh đã hiểu lầm chúng ta…”
Chu Tư Tư lườm Tần Khải rồi tức đến mức giậm chân.
Tư thế hiện giờ của họ quá mờ ám, đã thế còn bị Triệu Băng Linh bắt gặp, cô không hiểu lầm mới lạ.
“Đương nhiên rồi, ai bảo cô trêu chọc người đã có vợ sắp cưới là tôi.
Chậc chậc.
.
Tư Tư à, cô gây hoạ lớn rồi”, Tần Khải khoanh tay như người vô tội, sau đó mỉm cười trên nỗi đâu của người khác.
Chu Tư Tư mới là người bị vạ thì đang nghiến răng kèn kẹt, suýt nữa tức đến mức xì khói.
“Đồ khốn, vô liêm sỉ!”
Chu Tư Tư vừa mắng vừa đánh đấm loạn xạ trên người Tần Khải.
“Này người đẹp, cô đúng là bội tình bạc nghĩa, nhẹ tay thôi… ay da!”
Tần Khải liên tục xin tha rồi lùi lại, trông thì như đang đỡ đòn nhưng thực chất anh chỉ làm trò thôi.
Anh có thể thấy là Chu Tư Tư giận lắm rồi.
Quả nhiên, Chu Tư Tư thấy không mắng cũng không đánh Tần Khải được, vì người anh cứng rắn như đá.
Giờ mà có con dao thì kiểu gì cô ấy cũng xiên cho anh một phát.
“Hừ… anh cứ chờ đấy!”
Cô ấy bỏ lại một câu rồi hậm hực rời đi.
Thấy đi vào văn phòng của Triệu Băng Linh rồi, Tần Khải mỉm cười lắc đầu.
Sau đó, anh lững thững đi theo.
Sư phụ anh từng bảo, phụ nữ dưới núi toàn là hổ cái.
Giờ Chu Tư Tư đang lửa bốc lên đầu, nhỡ vào trong lại nói linh tinh với Triệu Băng Linh thì hỏng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...