Tiểu Thần Y Xuống Núi


“Đúng là tức muốn chết mà!”
Lúc này, thấy Triệu Diệu Quang và Tần Khải tay bắt mặt mừng như anh em đồng trang lứa, Tống Nhan tức nổ đom đóm mắt.

Bà ấy vô cùng phản đối hôn sự này, thế mà ông chồng lại coi Tần Khải như bảo bối, một mực tác thành anh với con gái mình.

Như thế có khác gì hi sinh hạnh phúc của Băng Linh đâu?
Không được! Bà ấy không hề hùa theo bố chồng và chồng mình để đấy con gái xuống hố được, so với hạnh phúc của con gái thì thể diện không là gì hết.

“Tôi nói luôn, tôi không bao giờ đồng ý chuyện hôn sư này! Cậu quên chuyện đó đi, con rể nhà tôi kiểu gì cũng phải là như tứ thiếu của Trung Hải mới được”.

Bà ấy đành dùng cách cực đoan này để chọc tức Tần Khải.

Dứt lời, bà ấy còn cố ý liếc xéo anh.

Để xem Tần Khải sẽ có phản ứng thế nào.

Nhưng anh lại như chẳng hề nghe thấy, vẫn vỗ vai rồi cười nói với Triệu Diệu Quang.

“Chú Quang, rượu nay cay thật đấy, chú cũng sành ghê…”
“Ha ha, nhà chú có rượu Mao Đài mấy chục năm đấy, bao giờ về chú sẽ lấy ra để chú cháu mình lai rai”.

“Được ạ, có cơ hội nhất định cháu sẽ thử”.

Tống Nhan ngẩn ra.

Lẽ nào lời nói của bà ấy không có chút trọng lượng nào à?
“Uống cho chết luôn đi! Một người hâm dở chưa đủ hay sao mà còn hùa vào với nhau nữa?”, Tống Nhan nghĩ thầm.

Triệu Băng Linh thì lẳng lặng nhìn mẹ mình.


Sao cô không hiểu được ý của bà ấy chứ?
Nhưng mà…
Không chỉ có Tần Khải mà cả Triệu Diệu Quang cũng coi như không nghe thấy Tống Nhan nói gì, thậm chí họ còn coi hai mẹ con cô như không khí.

“Nào uống đi!”
“Trăm phần trăm nhé…”
Đồ ăn chưa mang lên mà hai người đàn ông đã uống hòm hòm rồi, không lâu sau cả căn phòng đã sặc mùi rượu.

“Mẹ ơi, mẹ còn mình đi thôi, kệ họ thích uống đến lúc nào thì uống”.

Triệu Băng Linh cũng tức điên lên rồi.

Bố cô cũng thật là, chưa gì đã bị Tần Khải hạ gục rồi, đúng là mất mặt!
“Đi, kệ hai gã hâm dở ấy!”
Tống Nhan hậm hực đứng dậy, không màng ăn uống gì mà đi luôn.

Còn Tần Khải và Triệu Diệu Quang thì uống đến tận đêm khuya, Tần Khải vẫn ổn nhưng Triệu Diệu Quang thì đã say bí tỉ rồi.

Sau đó Đinh Kim Phúc đã dặn nhân viên phục vụ gọi xe đưa họ về nhà của Triệu Diệu Quang.

Ngày hôm sau, khi Tần Khải tỉnh dậy thì chỉ có mình anh ở nhà.

Tần Khải mặc áo ngủ quan sát một lát mới phát hiện đây không phải biệt thự độc lập, mà là một tiểu khu buôn bán bình thường.

Ngôi nhà chỉ có hai tầng, cũng không có người giúp việc.

Xem ra nhà này sống cũng không khá lắm.

Tần Khải đi loanh quanh, cuối cùng dừng ở phòng ngủ của Triệu Băng Linh.

“Lạ thật, sao lại có tiếng nước nhỉ, lẽ nào cô ấy chưa đi làm à?”
Tần Khải đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, hình như có ai đang tắm rửa.

“Kinh rồi, làm tổng giám đốc sướng thật, thích đi làm lúc nào thì đi, hoá ra cô ấy còn có thói quen đi tắm vào buổi sáng.

Cả nhà cô kéo tôi lên chung thuyền thì ít nhiều tôi cũng phải sơ múi tí gì chứ! He he…”
Tần Khải mỉm cười xấu xa rồi nghĩ ra một ý đồ đen tối.

Nói rồi, anh bước tới gần phòng tắm.

Bấy giờ, anh mới thấy cửa không đóng, điều đó khiến anh càng không nhịn được.

Cô nàng này bạo gan thật!
Đi tắm mà lại không đóng cửa? Hay biết anh sẽ đến nên cố ý để vậy?
Tần Khải nhếch mép cười, sau đó chậm rãi mở cửa phòng tắm ra rồi nhòm vào trong.

Song, bên trong không có cảnh tượng như anh nghĩ.

Mà người trong phòng cũng đã phát hiện ra sự bất thường.

“A! Anh là ai?”

Một tiếng hét chói tai vang lên, làm Tần Khải giật bắn mình.

Sau đó, anh nhìn kỹ lại thì thấy không phải Triệu Băng Linh, mà là một cô gái xinh đẹp lạ mặt.

Tuy vóc dáng của cô gái này không nóng bỏng bằng Triệu Băng Linh, nhưng cũng cao ráo, mái tóc ngắn làm tôn lên khí chất của cô ấy.

Nếu cô ấy không hét lên thì anh còn tưởng là đàn ông.

Tiếc là cô ấy đã tắm xong rồi, giờ đang quấn khăn tắm trên người nên chỉ nhìn thấy hình dáng cơ thể.

Vậy là không chảy máu mũi được rồi!
“Tôi phải hỏi cô mới đúng, sao cô lại ở nhà vợ tôi?”
Tần Khải nghiêm túc hỏi.

Đôi mắt của anh như nhìn xuyên qua khăn tắm.

“Vợ anh?”
Cô gái tóc ngắn cau mày rồi nghi hoặc quan sát anh.

“Anh là Tần Khải à?”
Lần này, đến lượt Tần Khải bất ngờ.

“Cô biết tôi à?”
Cô gái trừng mắt với anh.

“Đương nhiên, tôi là bạn thân của Băng Linh, tên là Chu Tư Tư, cô ấy đã kể cho tôi nghe chuyện của hai người”.

“Ra là vậy, phải công nhận là cô xinh hơn Băng Linh đấy, nhất là cặp chân dài kia, chậc chậc…”
Tần Khải ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô gái mà rớt nước miếng.

Biết thế, anh đến sớm thêm vài phút rồi.

Thấy anh mắt trần trụi của anh, Chu Tư Tư lập tức bốc hoả.

“Khốn kiếp, cút ra ngoài cho tôi!”
“Sao tôi phải đi, cô cho tôi một lý do!”, Tần Khải nói.

“Anh! Tôi sẽ mách Băng Linh anh là tên khốn”, Chu Tư Tư lườm Tần Khải cháy thịt, chỉ muốn móc mắt anh ra.


Nghe thấy thế, Tần Khải khoanh tay rồi dựa người vào cửa, sau đó tiếp tục nhìn cô ấy.

“Mách đi, cô ấy cũng không làm gì tôi được đâu.

Tối qua, cả nhà cô ấy lừa tôi một vố, giờ còn phải nhờ tôi giúp đỡ, cô nghĩ xem cô ấy dám đuổi tôi đi không?”
“Anh… có phải anh lén nhìn từ nãy rồi không?”
Chu Tư Tư sa sầm mặt rồi tức tối nói.

Tần Khải sững người, nghe buồn cười thế nhỉ?
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không cố ý đâu! Vả lại, ai bảo cô đi tắm không đóng cửa?”
“Hừ! Tôi thấy là anh cố tình, đồ khốn, xem tôi xử lý anh thế nào đây!”
Chu Tư Tư hét lên rồi lao tới, sau đó dựng tay làm đao tấn công Tần Khải.

“Mẹ kiếp! Con nhà võ à? Không đúng, cô là giáo viên hả?”
Trong lúc đó, anh đã nhìn thấy thẻ làm việc của cô ấy.

Hoá ra, cô ấy là giáo viên thể dục.

Bảo sao mà… hoang dã thế!
Nói rồi, anh nghiêng đầu sang một bên để tránh đòn tấn công của Chu Tư Tư.

Anh đang định trêu cô ấy tiếp thì chợt đứng hình, mắt thì trợn tròn.

“Ê, lộ hàng rồi kìa!”
Tuy Chu Tư Tư có quấn khăn tắm nhưng không chặt nên sau hành động ban nãy, đã để lộ điểm nhạy cảm.

Tần Khải nhìn xong thì suýt chảy máu mũi, mắt không thèm chớp luôn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui