Tần Khải liếc nhìn tay giám đốc một cái rồi nói tiếp: “Ông nội mày hồi còn ở phố, đừng bảo là Thập Tam Thiếu đến các người lớn trong các gia tộc lớn gặp ông cũng phải khúm núm, Đinh Kim Phú này còn chẳng đủ tư cách xách giày cho ông đây đâu”.
“Nực cười! Tiếp, diễn tiếp đi.
Để tao xem mày có thể diễn được đến mức nào!”
Tay giám đốc phì cười nói.
Ông ta sống đến ngần này tuổi đầu rồi nhưng chưa từng thấy ai diễn dở như Tần Khải.
Coi như mở mang tầm mắt vậy.
Ông ta hoàn toàn coi Tần Khải như đang diễn hề, để xem anh có thể làm được đến đâu.
Ông ta không hề biết rằng mình đã trúng kế hoãn binh của anh.
Đương nhiên Tần Khải cũng không sợ mấy người này, anh chỉ lo nhỡ mình ra tay lại làm liên luỵ đến người vô tội nên mới trì hoãn thời gian.
Thôi đành đấu võ mồm với họ tạm vậy.
“Các người tưởng tôi sợ à? Tôi mà ra tay thì bệnh viện lại có thêm mấy bệnh nhân què chân gãy cẳng đấy.
Giờ cũng tối rồi, lẽ nào lại bắt các bác sĩ phải tăng ca vì đám vô dụng các người, thế là phí tài nguyên đấy!”
Tần Khải khoanh tay trước ngực, nửa nằm trên ghế rồi khua môi múa mép.
“Ha ha ha, bốc phét giỏi đấy, làm ông mày cười đau cả ruột!”
Mọi người lại được tràng cười vỡ bụng, ai cũng ngửa cổ lên cười khà khà như Tần Khải đang kể chuyện tiếu lâm.
Duy chỉ có gia đình Triệu Diệu Quang là mặt đen như đít nhồi.
Triệu Băng Linh chỉ muốn lao lên bóp chết Tần Khải.
Rốt cuộc anh đến giải vây cho gia đình cô hay đến tấu hề đây?
Đúng là chỉ giỏi chọc điên người khác!
“Cười đi, lát tôi sẽ cho các người khóc không ra nước mắt.
Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với các người, các người lại tưởng tôi đùa à?”
Tần Khải thích chí dựa người vào ghế, sau đó chỉ vào mặt từng người rồi phì cười.
Hôm nay, ông đây sẽ cho chúng mày trải nghiệm cảm giác vui quá hoá buồn.
“Tống Nhan, vợ chồng cô lôi thằng này từ trong trại thương điên ra đấy à! Đúng là làm mọi người mất hết thể diện, nếu mọi người ở thành phố mà biết con rể tương lai nhà cô là một thằng điên thế này thì chắc ông cụ sẽ chết vì tức đấy”.
Hạ Lệ liếc xéo Tống Nhan rồi châm chọc với vẻ đắc ý.
Tống Nhan tức đến mức không ngẩng đầu lên được, bà ấy ghét Hạ Lệ này nhất trong số tất cả mọi người nhà họ Triệu.
Hễ có cơ hội là bà ta lại châm chọc Tống Nhan, thành ra bà ấy cũng quen rồi.
“Được rồi đấy thằng kia, mày diễn trò đủ chưa hả? Nói mau, chuyện này mày định giải quyết thế nào?”
Chờ mọi người cười xong, tay giám đốc mới vào chủ đề chính.
“Thế ông muốn sao?”
Tần Khải khoanh tay hỏi ngược lại.
“Mày đánh người của tao xong còn nói điên nói dại, sỉ nhục thanh danh của chủ tịch nhà tao nên có chết cả chục lần cũng không đủ đâu.
Giờ tay trái hay tay phải, mày chọn đi!”
Tay giám đốc híp mắt lại rồi nói với vẻ lạnh lùng.
Nghe thấy thế, nhà họ Triệu đều biết sắp có trò hay xem rồi nên đều ngồi hết xuống, chuẩn bị xem Tần Khải lê lết xin tha thế nào.
“Là sao?”
Nhưng Tần Khải lại làm ra vẻ không hiểu rồi hỏi lại.
Dù sao anh cũng không phải dân giang hồ nên nào hiểu ý tay phải tay trái là sao.
“Lại giả ngu nữa đi! Tao sẽ chặt một tay của mày, mày muốn giữ lại cái nào?”
Tay giám đốc nhếch miệng nói.
“Ra là ý này, nhưng tôi cần cả hai tay, tại tôi là người cầu toàn ấy”.
Cuối cùng thì Tần Khải cũng hiểu được ý của câu kia, nhưng vẫn tiếp tục giả ngây giả dại.
“Mẹ kiếp! Mày trêu ngươi ông đấy à?”
Tay giám đốc lại phát rồ lên, không hiểu sao lại có cảm giác nhục nhã.
“Ờ, tôi trêu ngươi ông đấy, không thì sao ông biết được là mình ngu cơ nào”.
Tần Khải nhếch mép cười.
“Khốn kiếp! Mày chán sống rồi hả!”
“Tất cả lên, đập chết nó luôn, tôi chịu trách nhiệm”.
Tay giám đốc đã tức đến mức mất hết lý trí, ông ta lùi lại rồi ra hiệu cho các bác vệ ra tay.
Nhà họ Triệu thấy thế thì bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Tần Khải bị đánh cho tơi bời khói lửa.
Ai cũng tỏ vẻ đắc ý rồi cảm thấy thương cho Triệu Băng Linh.
“Băng Linh này, bố mẹ cô làm chuyện ngu ngốc chưa đủ hay sao mà cô còn hùa vào theo, cô tưởng thằng điên kia có thể bảo vệ cho gia đình mình à? Tự nó đang tìm đường chết kia kìa”.
“Hừ! Thằng ôn này còn chém là từng sống trên phố lớn nữa chứ, tôi đoán khéo thủ đô tên gì nó cũng không biết ấy chứ, đúng là hạng mặt dày”.
“Đáng đời! Thứ rác rưới mà đòi trèo cao, giờ tôi chỉ muốn thấy nó bị đánh chết ngay thôi”.
Mọi người mỗi người một câu, không ngừng chế nhạo Tần Khải.
Hai mụ già lắm mồm kia thậm chí còn giựt dây quản lý khách sạn để ông ta dạy Tần Khải một bài học nhớ đời, đặc biệt còn phải đánh vỡ alo của anh.
“Không ngờ thằng này lại gây nhiều chuyện cho mọi người như thế, hôm nay tôi sẽ trút giận thay cho mọi người!”
Tay giám đốc cười đểu, trước khi ra tay, ông ta còn lên tiếng là mình đại diện cho công lý.
“Nghe thấy chưa, tất cả mọi người đều muốn nó chết, mọi người cứ ra tay mạnh vào!”
Đám bảo vệ gật đầu rồi xắn tay áo vào việc ngay.
Họ không hề có vẻ thương xót chút nào, chắc cũng không phải lần đầu làm việc này.
Tần Khải híp mắt lại rồi liếc nhìn họ một lượt.
Nhưng anh không hề sợ hãi, mà còn ngáp một cái.
Gia đình Triệu Diệu Quang sợ đến mức đứng bật dậy.
Đây là lần đầu họ chứng kiến chuyện này nên không biết phải làm sao.
Triệu Băng Linh lo lắng nhìn Tần Khải thì thấy anh vẫn thản nhiên như không, như thể chẳng sợ hãi chút nào.
Cô méo mặt, cảm thấy anh đúng là gan dạ.
“Lâu rồi không giãn gân giãn cốt, lần gần đây nhất mình gặp chuyện này là với đám công tử bột ở trên phố…”
Mãi sau, Ngô Bình mới đứng dậy vươn vai rồi nói một câu.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm nín.
Chết đến nơi rồi mà vẫn tỏ ra nguy hiểm ư? Đúng là đầu óc có vấn đề.
Chỉ có Triệu Diệu Quang tin lời Tần Khải và hỏi lại anh: “Sau đó thế nào?”
Tần Khải cười nói: “Cháu chỉ dùng một tay đã đánh bại hết chúng nó, mấy đứa còn bị thương nặng cơ.
Lúc ấy còn suýt gân chấn động lớn, cuối cùng ông cháu phải ra mặt thì mọi chuyện mới êm xuôi được, không chắc giờ cháu đang ngồi ăn cơm nhà nước rồi”.
Nhắc đến kỳ tích huy hoàng năm đó, Tần Khải vô cùng đắc ý: “Nhưng từ đó trở đi, các cậu ấm cô chiêu ở thủ đô đều biết đến tiếng cháu, thấy cháu cái là phải đi đường vòng”.
“Mẹ, nói y như thật ấy nhỉ! Sao tao chưa nghe thấy Thập Tam thiếu bao giờ?”
Tay giám đốc không hề tin.
Tần Khải khinh bỉ nói: “Đó là sự chênh lệch giữa chúng ta, khi tôi đang sống trong xã hội thượng lưu thì ông chắc biết đang chết dí ở vũng sình nào, thế mà còn tưởng là mình oai lắm!”
Tay giám đốc nghe xong thì lập tức gầm lên: “Ông không thèm phí nhời với mày nữa, tao phải xé rách cái mỏ của mày ra đã, để xem mày còn định bốc phét đến bao giờ!”
Thằng này sắp leo lên đầu ông ta đến nơi rồi.
Nó là muốn chết thì đừng trách ông ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...