Tiểu Thần Y Xuống Núi


Tần Khải cảm thấy cạn lời.

Có nỗi khổ nhưng không thể nói.

Nhưng dù sao bất cẩn động chạm vào cô ta cũng không dễ gì nói lý với người ta, chỉ đành im lặng đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Sau khi đỗ xe vào một góc khá xa, Tần Khải cũng đi theo vào bệnh viện.

Sau khi nghe ngóng được tin tức của Vương Càn, Tần Khải đi đến phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất khoa nội trú.

Vương Càn là cháu trai của Kỳ Mai Hoa, cũng là người quan trọng trong thế hệ thứ hai của nhà họ Vương.

Nhưng nửa năm trước anh ta lại mắc hội chứng hỗn loạn giấc ngủ, thời gian làm việc đêm ngày đảo lộn, kèm theo các chứng bệnh như đau đầu, mấy tháng ngắn ngủi bị hành không ra dạng người.

Trước đó đã đi khám ở không ít chuyên gia Tây y, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt.

Kỳ Mai Hoa cũng là bác sĩ Đông y, chẳng qua bà ấy đã bắt đầu kinh doanh từ nhiều năm trước nên không thể chữa khỏi những căn bệnh phức tạp như vậy.

Trước khi xuống núi từng nghe ông cụ nói Kỳ Mai Hoa là phu nhân nhà họ Vương ở Chung Hải.

Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn, lai lịch thâm hậu, nhất là chồng của Kỳ Mai Hoa, chỉ một câu nói bừa thôi cũng có thể khiến Chung Hoa chấn động.

Dĩ nhiên nếu không nhờ quan hệ trước kia của Kỳ Mai Hoa và ông cụ thì ông ta cũng không có tư cách mời được Tần Khải xuống núi.


“Tên lưu manh chết tiệt, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không gặp một lần thì đánh một lần”.

Đi thang máy đến tầng cao nhất, Vương Dao vẫn tức giận không thôi.


Nhất là khi nghĩ đến việc Tần Khải thế mà lại sờ vào nơi đó, cô ta lại càng nổi nóng.

“Được rồi, em bớt nói vài câu đi, bị bà nội nghe được lại bị mắng đấy”.

Người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài dịu dàng xoa đầu cô ta, đồng thời đẩy cửa phòng bệnh VIP ra.

“Bà nội”.

Nhìn thấy bà cụ khí chất cao quý, mặc bộ đồ sang trọng trong phòng, Vương Dao bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, nhỏ giọng chào.

Bà cụ đang híp mắt nhìn đơn thuốc trong tay, chỉ phất tay bảo hai người ngồi xuống.

Bên cạnh bà ấy là một thanh niên tuấn tú, phong độ khí chất, nhìn thấy hai chị em, cơ thể lập tức thẳng tắp, mặt tràn đầy vẻ tự tin.

“Giáo sư Kỳ, đây là đơn thuốc tôi vừa tìm được, lần này đảm bảo có thể chữa được bệnh”.

Thanh niên cực kỳ tự tin, nói rồi còn không quên lén nhìn hai chị em Vương Dao.

Vừa dứt lời, bác sĩ chủ nhiệm bên cạnh anh ta cũng nói: “Giáo sư Kỳ, Tiểu Chiêu là thiên tài Đông y mà viện trưởng của chúng tôi vô cùng hài lòng, trăm năm hiếm có, tôi tin cậu ấy có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của sếp Lương”.

“Vậy à?”
Kỳ Mai Hoa ngước mắt lên nhìn, giọng điệu lạnh nhạt.

Bác sĩ chủ nhiệm – Chung Đằng Quân ăn không nói có gật đầu.

“Có lẽ bà không biết Hồ Tiểu Chiêu vừa đánh bại quán quân của mấy năm trước tại hội giao lưu học thuật Đông y năm nay, đối thủ còn là học trò đáng tự hào nhất của thần y Lâm.

Cậu ấy đã trở thành khiến mọi người kinh ngạc bằng phương pháp châm cứu của Đổng Thị, thiên tài như vậy giỏi hơn các học trò tỏ vẻ ta đây của thần y Lâm”.

Kỳ Mai Hoa gật đầu: “Tôi biết phương pháp châm cứu của Đổng Thị, nghe nói đó là tuyệt kỹ độc nhất của nhà họ Đổng, không bao giờ truyền ra ngoài.

Hình như bây giờ cách chữa bệnh thương hàn vẫn lấy nhà họ Đổng làm chuẩn, dù sao cũng là gia tộc Đông y được truyền lại từ thế kỷ trước, đơn thuốc này quả thực không có vấn đề gì”.

Nói rồi Kỳ Mai Hoa đưa đơn thuốc lại cho thanh niên.

Hai mắt Hồ Tiểu Chiêu sáng rực, thử hỏi: “Vậy ý của phu nhân là có thể thử phương thuốc này?”
Anh ta cực kỳ vui mừng, nếu có thể chữa được bệnh cho ông Vương, không những có thể bám lấy nhà họ Vương, nếu có thể theo đuổi được hai chị em này, thế chẳng phải có thể bước lên đỉnh cao của đời người sao?
Thế nhưng khi Kỳ Mai Hoa sắp gật đầu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Anh Vương Càn ở đây phải không?”
Tiếng gõ cửa vừa dứt, Tần Khải bước vào.

Nhưng ngay sau đó, anh sửng sốt, bĩu môi, thầm nói xui xẻo.

“Là anh? Cái tên lưu manh thối tha này, anh vẫn chưa chịu thôi à!”
Giọng nói quen thuộc khiến Vương Dao nhảy dựng lên.

Nhìn thấy đúng là Tần Khải, cơn giận vừa mới hạ xuống bỗng chốc lại dâng lên.

Tần Khải cũng ngớ người.


“Sao cô lại ở đây?”
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
“Anh nói xem? Tôi là người nhà của bệnh nhân, tất nhiên là ở đây rồi.

Anh chạy theo đến đây chẳng phải muốn tìm tôi đòi tiền à?”
Vương Dao giơ nắm đấm lên, quái gở nhìn Tần Khải.

“Không ngờ anh còn có gan chạy theo đến đây? Đã quên lúc nãy tôi nói gì với anh rồi à?”
Tần Khải buông lỏng tay nhưng lại nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường.

“Cô là người nhà của Vương Càn? Nói thế cô là cháu gái của bà Kỳ - Vương Dao à? Cũng chính là vợ chưa cưới ngoài miệng của tôi?”
Tần Khải tặc lưỡi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Trước đó anh cứ cảm thấy cái tên này hơi quen.

Nhưng cô gái xinh đẹp này quá hung hãn, anh không dám nghĩ theo hướng đó.

Không ngờ đúng là thật!
“Cái quái gì thế chứ?”
Vương Dao cũng ngơ ngác với câu nói của anh, không biết anh đang nói bậy bạ gì.

Cô gái xinh đẹp mặc váy dài ở đằng sau cô ta cũng nhíu mày, cô ta còn chưa kịp lên tiếng, bà cụ ở một bên đã bước đến một bước, ngạc nhiên kéo Tần Khải đến.

“Tiểu Khải Khải, mong được cháu đến rồi”.

Tần Khải quay đầu lại nhìn, vui mừng nhào vào lòng Kỳ Mai Hoa, hệt như người thân đã lâu không gặp.

“Bà nội Kỳ, cháu cũng nhớ bà lắm…”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều giật mình.

Ngay cả hai chị em Vương Dao cũng trố mắt nhìn.

Ngay cả bọn họ bình thường cũng không dám ôm bà nội thân mật như vậy, mà cái tên này còn dụi mặt vào vai Kỳ Mai Hoa mấy lần nữa?
Anh nghĩ anh là đứa trẻ lên ba đấy à?
“Tên lưu manh thối tha, tránh ra cho tôi!”
Vương Dao sầm mặt, nắm lấy cánh tay Tần Khải, kéo anh ra.


“Bà nội của tôi cũng là người anh có thể chạm vào à? Có tin tôi đánh anh đến mức mẹ anh cũng không nhận ra không?”
Cô ta vừa định dúi nắm đấm ra thì Kỳ Mai Hoa vội quát: “Vương Dao, không được vô lễ, cậu ấy là khách quý bà mời đến đấy”.

Khách quý? Tên lưu manh này là khách quý á?
Vương Dao ngơ ngác.

Nhưng người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài đằng sau cô ta – Vương Tuyết lại ngờ vực nhíu mày: “Bà nội, lẽ nào anh ta là Tần Khải mà bà nói ạ?”
“Đúng thế, nó là Tần Khải đấy”.

Kỳ Mai Hoa nghiêm túc gật đầu.

Thế nhưng…
Vương Dao lập tức nhảy dựng lên khi nghe đến cái tên này.

“Gì cơ! Anh ta là Tần Khải, người có hôn ước bằng miệng với cháu á? Ôi trời, không thể nào! Chồng chưa cưới của cháu không thể nào là tên lưu manh như anh ta! Cháu không chấp nhận!”
Hai tay Vương Dao ôm đầu, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Nghe thế Tần Khải như thở phào, vỗ ngực.

“Cũng may, làm chồng chưa cưới của khủng long bạo này này ấy à, thôi thì chết đi cho nhanh”.

Sau đó, anh làm vẻ mặt trêu chọc với Vương Dao rồi quay đầu lại cười với Kỳ Mai Hoa: “Bà nội Kỳ, chắc bà không biết ông cụ cực kỳ mong cháu có thể làm cháu rể của bà”.

“Vậy à? Bà cũng rất mong là thế”.

Kỳ Mai Hoa bị anh chọc cho bật cười, cháu trai bệnh nặng, bà ấy đã rất lâu rồi không được cười như thế này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận