“Khụ khụ!”
Ông cụ ho khù khụ khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Bố đừng doạ con, có gì thì bình tĩnh nói ạ”.
Triệu Diệu Quang biết thừa bố mình đã giở trò.
Ông ấy phối hợp diễn xuất cùng rồi vuốt ngực cho ông cụ, sau đó còn giả vờ nổi giận rồi mắng Triệu Băng Linh: “Con có phản đối cũng vô dụng, nguyện vọng duy nhất của ông con trước khi gần đất xa trời chính là thấy con lấy chồng, lẽ nào con muốn ông tức chết mới hài lòng à?”
“Rõ là ông vẫn khoẻ mạnh bình thường mà?”, Triệu Băng Linh chỉ biết câm nín, diễn xuất của hai người kém quá.
“Thật!”.
Tần Khải liếc xéo, bố con nhà này chỉ giỏi diễn trò.
“Không thấy hôm nay ông con suýt không qua khỏi à? Nhỡ ngày nào đó chuyện tương tự lại xảy ra thì sao?”
Nghe xong, Triệu Băng Linh cũng bắt đầu băn khoăn.
“Nhưng… Nhưng anh ta hãm lắm, con không thể lấy một tên vừa nghèo vừa hèn như thế được.
Ông ơi, ông xem xét lại đi ạ”.
Triệu Băng Linh cắn răng nói như sắp khóc đến nơi.
Cô thật sự không có một chút thiện cảm nào với Tần Khải cả.
“Mẹ, mẹ xin ông hộ con đi”.
Lúc trước, ông cụ đã nói chuyện riêng với Triệu Băng Linh, khuyên nhủ cô nên coi trọng Tần Khải, vì anh sẽ có tiền đồ tươi sáng.
Nhưng Triệu Băng Linh vẫn không đồng ý, cô không muốn hi sinh hôn nhân của mình cho lợi ích của gia tộc.
“Chuyện này mẹ cũng không quyết được…”
Tống Nhan chán nản xua tay.
Ông cụ thấy Triệu Băng Linh sắp thoả hiệp thì hài lòng, chuẩn bị tiếp tục tẩy não cô.
“Băng Linh này, tuy bây giờ Tần Khải chưa có gì trong tay, nhưng sau này chắc chắn cậu ấy sẽ khiến cháu được mở mang tầm mắt! Ngày xưa, ông cũng chỉ có hai bàn tay trắng, vất vả bao năm mới có cơ ngơi như hôm nay mà”.
Câu nói này rất có tính thuyết phục.
Tần Khải cười nói: “Ông Triệu, cảm ơn ông đã coi trọng cháu.
Nhưng chắc cháu phải làm ông thất vọng rồi, lần này cháu đến để từ hôn.
Giấy từ hôn cháu cũng chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần mọi người ký tên là xong”.
Cái gì?
Vợ chồng Triệu Diệu Quang ngẩn ra.
Nhất là Tống Nhan, suýt nữa bà ấy định liều mạng với Tần Khải.
Một tên quê mùa như anh mà dám chủ động từ hôn? Vậy là anh chê con gái bà ấy chứ gì?
Ông cụ cũng ngây ngẩn, sau đó nhìn Tần Khải rồi xua tay.
“Mọi người ra ngoài đi, để bố nói chuyện với Tiểu Khải”.
Vợ chồng Triệu Diệu Quang lừ mắt với Tần Khải rồi dẫn con gái ra ngoài.
Cả phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại Tần Khải và ông cụ Triệu.
“Tiểu Khải, chuyện hôm nay cháu cũng thấy rồi đó, thật ra ông làm vậy cũng là bất đắc dĩ”, ông cụ thở dài nói.
“Cháu biết”, Tần Khải mỉm cười.
Hiện giờ, nhà họ Triệu đang gặp phiền phức, ông cụ thấy anh có năng lực nên muốn lôi kéo anh về phe mình.
Nhưng…
“Ông Triệu, cháu cũng không giấu gì ông, nếu cháu mà làm rể nhà ông thật thì khéo còn mang lại nhiều rắc rối cho nhà ông hơn đấy”.
Tần Khải nói một cách nghiêm túc.
Những việc mà anh phải gánh vác quá nhiều, một nhà họ Triệu nhỏ bé khó có thể tưởng tượng được.
Anh từ hôn cũng vì không muốn liên luỵ đến ai khác.
“Tiểu Khải, ông tin cháu có thể bảo vệ nhà họ Triệu và Băng Linh”.
Ông cụ nhìn Tần Khải một cách chân thành, giọng nói cũng có vẻ cầu xin.
“Ông già rồi nên không thể gồng gánh gia tộc được nữa, điều duy nhất khiến ông không yên lòng là cô cháu gái.
Coi như ông xin cháu hãy giúp cô cháu gái đáng thương của ông”.
“Chỉ cần cháu đảm bảo an toàn cho con bé là ông mãn nguyện lắm rồi”.
Tần Khải trầm mặc.
Anh nên từ chối ngay, nhưng giọng điệu cùng vẻ mặt của ông cụ khiến anh không nỡ.
Có lẽ ngày xưa, bố mẹ anh cũng rơi vào bước đường cùng thế này.
“Được rồi, cháu đồng ý! Nhưng chờ giải quyết chuyện của nhà họ Triệu xong, cháu vẫn từ hôn đấy nhé”.
Cuối cùng, Tần Khải đã thoả hiệp.
“Thật không?”, ông cụ sáng mắt lên, suýt nữa bật cả dậy.
Cùng với đó, ông đã trực tiếp bỏ qua câu cuối của Tần Khải.
“Được được, cháu mau ra gọi mọi người vào đây rồi xem ngày đẹp đi đăng ký đi, ha ha”.
Tần Khải méo miệng, thầm nghĩ thương nhân ai cũng cáo thật.
Thậm chí bây giờ anh bắt đầu thấy hối hận vì đến Trung Hải rồi.
Giờ anh đã bị mắc vào cái lưới của nhà họ Triệu.
Biết tin xong, vợ chồng Triệu Diệu Quang người vui kẻ buồn.
Triệu Băng Linh thì lườm Tần Khải cháy mặt: “Rốt cuộc anh đã nói gì với ông?”
Mẹ kiếp, lại thái độ gì nữa đây?
Tần Khải đang bực nên nói: “Tôi bảo sẽ nhanh sinh cháu cho ông bế”.
“Anh đúng là vô sỉ!”, Triệu Băng Linh đỏ mặt, chỉ muốn đấm chết Tần Khải.
“Chuyện này chốt vậy nhé, hai đứa nhớ phải đối xử tốt với nhau”.
Ông cụ lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của đôi trẻ.
“Tần Khải, Băng Linh hơi nóng tính, cháu nhường con bé một chút nhé”.
Tần Khải nhún vai rồi liếc Triệu Băng Linh, anh cũng khó tính lắm, không thể nhường bà chị này được.
Triệu Băng Linh thấy thế thì lườm lại Tần Khải.
Đúng là xui xẻo, không dưng lại dây vào tên hâm dở này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không khí sặc mùi thuốc súng.
Thấy là số lạ, Triệu Băng Linh đắn đo một hồi rồi mới nghe máy.
Không biết người trong điện thoại nói gì mà mặt cô tái dần đi.
Ánh mắt Triệu Băng Linh nhìn Tần Khải như muốn ăn thịt anh.
“Này, sao cô suốt ngày lườm tôi thế? Tôi sắp không nhường cô nữa rồi đấy”.
Tần Khải sợ phát khiếp trước ánh mắt hình viên đan của Triệu Băng Linh, không lẽ cô định quyết một phen sống mái với anh?
“Tần Khải, anh xem mình đã làm gì đi! Ai cho anh khoá cái xe ba bánh vào xe của người khác hả? Anh bị điên à?”
Triệu Băng Linh ngắt máy xong thì bắt đầu mắng Tần Khải té tát.
“Bãi đỗ xe không có chỗ khoá xe nên tôi mới phải làm vậy, gì mà làm quá lên thế…”
Ra là chuyện này!
Tần Khải cũng đấu khẩu lại.
Triệu Băng Linh siết chặt tay, chỉ muốn đánh chết tên đần này.
“Hừ! Thì anh đỗ tạm ở chỗ nào đó, cứ sao lại khoá lên con BMW của Tô Chí Bân? Anh muốn tôi tức điên lên phải không?”
“Cái gì? Xe của Tô Chí Bân ư?”
Triệu Diệu Quang nghe xong thì há hốc miệng.
Người này không dễ chọc vào đâu.
Tần Khải vừa đến đã gây ra chuyện rắc rối cho Triệu Băng Linh, đúng là hết chỗ nói.
“Băng Linh, bình tĩnh đã.
Cháu dẫn Tần Khải đi cùng đi, ông tin cậu ấy có thể giải quyết phiền phức cho cháu”.
Ông cụ ngồi trên giường đưa ra ý kiến.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi thôi”.
Triệu Băng Linh lườm Tần Khải, đúng là chỉ giỏi gây hoạ.
Tần Khải chẳng biết nói gì, đành ngậm ngùi đi theo Triệu Băng Linh.
Không nên động vào bà La Sát, nhất là khi mụ ta đang nổi điên.
Đây là châm ngôn sống của anh….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...