Có thể là do thèm quá lâu, thoạt nhìn Tô Cùng gầy teo vậy mà một hơi tiêu diệt hết nửa con vịt quay. Lâm Phùng không ăn, luôn luôn yên lặng không nói chuyển thêm bánh cho Tô Cùng...
Vịt trên bàn bị Tô Cùng gặm đến sạch sẽ xương cốt xếp thành một toà núi nho nhỏ, lúc Lâm Phùng đi tính tiền, Tô Cùng đem xương chuyển qua mâm giấy ăn đã dùng qua, dùng khăn giấy trên bàn gom tro cặn đồng thời quét vào bên trong mâm giấy.
Làm xong đâu đó, Tô Cùng đi tới bên cạnh Lâm Phùng, nề nếp nghiêm túc nói tạ ơn: "Cám ơn anh mời tôi ăn vịt nướng, tôi đặc biệt vui vẻ."
Phát ra từ nội tâm, cảm kích thì thỏa mãn mỉm cười, khuôn mặt trẻ con toát ra vẻ đẹp thanh tú, phảng phất như một mũi tên đâm vào ngực. (iu dòi (≧◡≦))
"... Không cần khách khí." Lâm Phùng thần sắc bình tĩnh xoay người, ấn ấn lồng ngực.
Lúc hai người về nhà, chiếc oto của Lâm Phùng đã bị đem đi sửa, tiểu Trương gọi tới một chiếc xe từ công ty, ở trong xe chờ Lâm Phùng.
"Vậy tôi về đây." Tô Cùng ngoan ngoãn nói, "Tạm biệt."
Lâm Phùng tiêu sái mà phất tay một cái, rất có tâm cơ nói: "Ngày mai gặp."
Tô Cùng vui vẻ hát lên, bính bính cộc cộc mà chạy lên lầu.
Lâm Phùng ánh mắt một đường đuổi theo bóng dáng gầy gò của Tô Cùng, mãi đến khi hắn biến mất ở hành lang đen như mực.
Tiểu Trương mở cửa xe, như khúc gỗ không nhúc nhích nói với Lâm Phùng: "Lâm tổng, mời lên xe."
Lâm tổng mà chúng ta biết luôn luôn kiêu ngạo tự chủ thật giống như sắp qua đời.
"... Đi thôi." Lâm Phùng thấp giọng nói.
Tiểu Trương:...
Lâm tổng của chúng ta giống như sắp bị nam hài thanh thuần này làm cảm động rồi.
--- ------ ---
Hôm nay Tô Cùng trên công trường đẩy xe đẩy một ngày, mặt mày xám xịt mang theo mấy túi đồ ăn về nhà. Tuy rằng khổ cực, nhưng tiền công nhận được mua đồ ăn đủ ăn chừng mấy ngày, hơn nữa hai ngày tiếp là có thể trả nợ chi phí điện nước.
Tô Cùng nghĩ, mặt mày hớn hở ở bên cạnh cái ao rửa rau. Đáng tiếc không thể làm lâu, thần nghèo mà nán lại công trường lâu, thi công thế nào cũng đổ vỡ.
Thả cái chậu rửa mặt mới mua vào ao, múc đầy một chậu nước rửa rau, Tô Cùng liền đem nước chuyển tới nhà vệ sinh, rót vào một cái chậu lớn hơn, dùng để chà nhà vệ sinh cùng tiện mà.
Như thế đổ hai lần nước, đồ ăn mới rửa xong. Tô Cùng xào bắp cải thảo, thả cái bánh bao, sau đó ngồi ở trên giường nâng cái đĩa ăn. Ăn một hồi, Tô Cùng đáng thương lại nhớ tới vịt nướng hôm qua.
Thật là thơm a... Tô Cùng nhớ lại, liếm môi một cái, sau đó từ phía dưới gối đầu rút ra một quyển sách rách rưới.
—— ( Tuyển tập 666 các món ăn heo dê bò thường ngày)
Tô Cùng đem quyển sách mở ra đặt trên đầu gối, lật qua một tờ trang, nhìn chằm chằm bức ảnh khối thịt lớn trong sách, ăn bắp cải thảo, nuốt bánh màn thầu. 3
Lúc này, có người gõ cửa. Tô Cùng đem cơm mới ăn được một nửa đặt lên giường chung với sách, chạy đi mở cửa: "Ai vậy?"
"Là tôi." Lâm Phùng ho nhẹ một tiếng.
Tô Cùng mở cửa, không hiểu nhìn Lâm Phùng, hỏi "Sao anh lại đến nữa?"
Lâm Phùng nâng nâng hai cái túi trong tay, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Tôi đến đưa chút đồ."
"A... Mời vào." Tô Cùng nghiêng người sang cho Lâm Phùng đi vào.
Lâm Phùng vào nhà, đem hai cái túi đặt ở trên cái ghế thiếu mất một chân, sau đó từ một cái túi lấy ra một cái hộp màu trắng hình chữ nhật, mở ra cho Tô Cùng xem.
Trong hộp là một cái điện thoại di động apple màu bạc. Tô Cùng trợn to hai mắt, kinh ngạc kêu một tiếng: "Ai nha..."
Lâm Phùng bình tĩnh giải thích: "Cậu không có điện thoại di động, liên hệ không tiện."
Tô Cùng ưu thương mà nhìn kia cái điện thoại di động, cúi đầu ngoáy ngón tay mảnh khảnh của mình: "Nhưng... cái điện thoại di động này cũng mấy ngàn đi, đồ mắc như vậy, tôi sợ tôi sẽ làm nó hỏng."
"Không thể nào, ngày hôm nay tôi mới mua mà." Lâm Phùng đem điện thoại di động từ trong hộp lấy ra, khởi động máy, gọi tới số của mình, đưa cho Tô Cùng, "Bên trong có sim điện thoại, cậu có thể trực tiếp dùng."
Tô Cùng còn đang do dự: "Nhưng..."
Lâm Phùng nhíu mày, làm bộ sinh khí: "Cậu không nhận tôi sẽ không cao hứng."
"Anh đừng không cao hứng, tôi thử xem." Tô Cùng tiểu tâm dực dực dùng đầu ngón tay cầm lấy cái điện thoại di động, ánh mắt vừa lo lắng vừa vui sướng.
Điện thoại di động Lâm Phùng vang lên, là Tô Cùng gọi tới, Lâm Phùng nhận: "Alo?"
Tô Cùng nghe thanh âm trầm ổn của Lâm Phùng từ điện thoại cùng mình đối diện truyền đến, chần chờ một chút, lạng quạng mở miệng nói: "Alo...?"
Thoạt nhìn quả thực giống như cả đời này chưa từng biết gọi điện thoại là gì.
"Cậu xem, hết thảy đều bình thường." Lâm Phùng khóe môi vẩy một cái, tự tin cười cười.
Nhưng vừa dứt lời, màn hình điện thoại trong tay Tô Cùng liền trong nháy mắt trắng tinh.
Nụ cười tự tin của Lâm Phùng cứng ở khóe môi:...
"A!" Tô Cùng lo lắng nhấn nhấn điện thoại, mang theo một chút hy vọng nói, "Làm sao vậy, là hết pin sao?"
Lâm Phùng khó nhọc nói: "... Là đầy pin."
Màn hình giãy dụa lấp loé mấy lần, triệt để đen thui.
Lâm Phùng đem điện thoại di động từ trong tay Tô Cùng cầm trở về, thử khởi động máy, nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có.
"Xin lỗi..." Tô Cùng giống như làm sai chuyện mà buồn bã ỉu xìu rủ đầu xuống, "Lại bị tôi làm hư."
Lúc này Lâm Phùng coi như không tin tà cũng có chút không thuyết phục được mình.
"Không trách cậu." Lâm Phùng đem điện thoại bị hỏng ném vào trong hộp một cái, tầng tầng tuôn ra khẩu khí buồn rầu, suy tư chốc lát, hỏi, "Đồ vật quý giá, đụng vào liền hỏng? Còn cái không quý giá thì sao?"
Tô Cùng lắc lắc đầu: "Không quý giá thì không hỏng, nói chung những đồ vật đắt giá không thể qua tay tôi."
"Tôi có biện pháp." Lâm Phùng ánh mắt sáng lên, lập tức nhấc lên một cái túi thức ăn quơ quơ, cực kỳ tự nhiên, "Ngày mai lại nói, trước tiên ăn cơm."
"Kỳ thực tôi đang ăn..." Tô Cùng chỉ chỉ đĩa bắp cải thảo trên giường, nửa cái bánh bao, cùng với quyển sách nấu ăn.
Lâm Phùng nhìn lướt qua, trong nháy mắt liền thấy rõ.
"Tại sao anh lại muốn đến nhà tôi ăn cơm?" Tô Cùng khiếp khiếp hỏi.
Lâm Phùng không đáp, mà xoay người, đưa lưng về phía Tô Cùng làm mấy cái hít sâu. 2
Tô Cùng nhẹ nhàng đụng đụng sau lưng hắn: "Anh làm sao vậy?"
"Tôi không sao." Lâm Phùng tỉnh táo xoay chuyển trở về.
"Ánh mắt anh có chút hồng." Tô Cùng lo lắng nói.
"Đói bụng." Lâm Phùng lời ít mà ý nhiều.
Tô Cùng:...
Lâm Phùng mang theo thức ăn nhanh chân đi đến trước giường Tô Cùng, lấy thức ăn thơm phức ra, lót một tầng giấy ăn đặt lên giường, thấp giọng nói: "Cho nên còn không mau qua ăn cùng tôi?"
"A, được." Tô Cùng mơ mơ màng màng đáp lại.
"Ăn." Lâm Phùng gắp vài đũa thịt đặt ở trong hộp cơm Tô Cùng.
Tô Cùng hạnh phúc bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cười, nếu như bây giờ trên mông hắn mà có cái đuôi, nhất định sẽ lắc như cái quạt.
Lâm Phùng trầm mặc không hề có một tiếng động, không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Cùng. Ngày mai nói gì cũng phải mua cho hắn cái bàn, Lâm Phùng vô cùng đau đớn mà nghĩ.
--- --------
Đôi lời của editor: Má ơi, cười chết mất *lăn lộn*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...