Tô Cùng bao bọc chăn, rất có kỹ xảo mà ngồi ở trên cái ghế ba chân.
"Cậu tên là gì?" Lâm Phùng hỏi.
Tô Cùng đàng hoàng nói: "Tôi tên Tô Cùng."
Lâm Phùng thuận miệng hỏi: "Viết thế nào? Vương thêm kinh quỳnh vẫn là bầu trời?"
Tô Cùng tươi sáng nở nụ cười: "Cũng không phải, là khốn cùng chán nản nghèo khổ."
"..." Lâm Phùng yên lặng hít sâu.
Tên này ai đặt cho vậy? Não tàn sao? (Ngừ ta là thần thánh đó anh:]])
Tô Cùng ngại ngùng cúi thấp đầu: "Danh tự này là tôi tự đặt cho mình, bởi vì tôi cảm thấy rất giống hoàn cảnh."
"..." Lâm Phùng thống khổ nhìn hắn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Là trợ lý của tôi, cậu ngồi đi." Lâm Phùng thấy Tô Cùng bao bọc chăn không tiện hành động, vội vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Trợ lý tiểu Trương mang theo mấy cái túi mua sắm đứng ở cửa, cung kính nói: "Lâm tổng, mua xong."
"Đưa cho tôi." Lâm Phùng tiếp nhận túi mua sắm, đưa cho Tô Cùng, "Cũng không biết có vừa người không, cậu giữ hết đi."
Hai năm không mặc quần mới, Tô Cùng đôi mắt sáng lấp lánh, như đứa trẻ mở quà, từ trong túi xách ra một cái quần da lòe lòe sáng chói bó sát người, trên mông còn có một cái dây kéo điều dựng thẳng...
Lâm Phùng nhất thời cảm giác mình như một tên biến thái, liếc tiểu Trương một cái, cấp tốc hỏi: "Tôi cũng không bảo cậu mua loại này."
Tiểu Trương tỉnh táo đứng ở một bên: "Xin lỗi, Lâm tổng, còn có kiểu khác."
... Nhầm rồi, mình còn tưởng là đồ đê tiện yêu diễm. 1
Tô Cùng đỏ mặt lên, nhanh chóng đem quần da nhét vào, sau đó từ túi thứ hai lấy ra một cái quần bò hình thức đơn giản.
"Tôi mặc cái này." Tô Cùng nói, quý trọng mà vuốt ve cái quần mới tinh, hai mắt lập loè ánh sáng phát ra từ nội tâm vui sướng.
"... Được." Lâm Phùng ngẩn ra, kéo tiểu Trương đi tới cửa, chờ Tô Cùng đổi quần.
Tô Cùng đem chăn bông buông xuống, mặc quần mới đi lại trong phòng, vui vẻ nói: "Đẹp không?"
"Nhìn đẹp..." Lâm Phùng chần chờ một chút, đem mấy chữ "đi soi gương" nuốt trở vào, bởi vì Tô Cùng trong nhà tựa hồ cũng không có gương.
"Cái khác mấy anh lấy về đi." Tô Cùng đem mấy cái túi khác đưa cho tiểu Trương, "Anh chỉ làm hư của tôi một cái quần, không cần thiết bồi thường nhiều như vậy."
"..." Tiểu Trương mặt không thay đổi tiếp nhận túi.
A, nam nhân, anh đang nỗ lực cho Lâm tổng chúng tôi chú ý sao?
Lâm Phùng bất đắc dĩ gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra, nói: "Cậu lưu số điện thoại cho tôi đi."
Tô Cùng khiếp khiếp hỏi: "Anh sau này còn muốn liên lạc với tôi a?"
"Đúng thế." Lâm Phùng huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, "Nói không chừng công ty chúng tôi lâm thời cần người phát tờ rơi và vân vân."
Tô Cùng khổ sở nói: "Tôi không có điện thoại di động."
Lâm Phùng nói thật nhanh: "Điện thoại bàn."
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền ý thức được đây là một câu phí lời.
Đúng như dự đoán, Tô Cùng nói xin lỗi: "Cũng không có điện thoại bàn."
Lâm Phùng:... 4
Tô Cùng thấy Lâm Phùng sắc mặt không quá tốt, mới đọc một chuỗi chữ số, nói: "Anh có thể gọi tới điện thoại dì Lý sát vách, nói cho bà biết tìm Tô Cùng là được."
"Được." Lâm Phùng thần sắc hơi hoãn, cúi đầu lưu số.
Tô Cùng cẩn thận nói: "Mà không có chuyện gì thì đừng gọi, phiền dì Lý."
Lâm Phùng một mặt thống khổ:...
Tiểu Trương nâng Lâm Phùng lên: "Lâm tổng, ngài chậm một chút."
Thú vị, anh là người đầu tiên dám nói chuyện như thế với Lâm tổng chúng tôi.
Lâm Phùng bình tĩnh một chút, giãy giụa nói: "Ít nhất cũng để tôi mời cậu ăn bữa cơm, biểu đạt một chút áy náy, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Tô Cùng khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt bắn ra ánh sáng: "Được a."
Lâm Phùng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhẹ giọng dặn dò tiểu Trương: "Đặt một phòng cho tôi tại La Seine."
Đó là một nhà hàng rất đắt kiểu Pháp. Nhưng mà Tô Cùng hoàn toàn nghe không hiểu.
"Chúng ta có thể... ăn vịt nướng không?" Tô Cùng mang theo tràn đầy mong đợi, nuốt một ngụm nước bọt, "Gần chợ có một nhà bán, mỗi ngày tôi về nhà đi ngang qua đều có thể nghe thấy được, rất thơm."
"Có thể." Lâm mắt kép vành mắt hơi đau xót, quay đầu nhìn tiểu Trương, "Không đặt nữa, đi ăn vịt nướng."
Tiểu Trương: "Được rồi, Lâm tổng."
Chúc mừng cậu, Lâm tổng của chúng tôi đã chú ý tới cậu.
--- ------ ----
Ba người đồng thời xuống lầu.
Chiếc xe màu đen ngày hôm qua đụng phải Tô Cùng đậu ở dưới lầu, tiểu Trương bước nhanh đi tới mở cửa xe.
Tô Cùng trên mặt xẹt qua một tia quẫn bách: "Chúng ta có thể bước đi không?"
Lâm Phùng hỏi: "Tại sao?"
Tô Cùng cẩn thận mà đứng cách xe hai mét, như sợ làm bẩn chiếc xe kia, nói: "Xe sang trọng như thế, tôi mà ngồi vào là tám phần mười sẽ hỏng."
Lâm Phùng không tin tà nở nụ cười: "Không thể nào."
Người theo chủ nghĩa duy vật chân chính không có gì lo sợ!
"Thật sự, tài vận của tôi đặc biệt kém, đồ vật quý nếu bị tôi đụng vào đều sẽ hỏng." Tô Cùng vẫn cứ kiên trì, "Chúng ta đi bộ ngang qua đó chỉ cần mười phút, rất gần."
Lâm Phùng không nghĩ không muốn tranh chấp vấn đề nhàm chán này liền trầm mặt, như đinh chém sắt nói: "Lên xe."
Tô Cùng không dám làm hắn sinh khí, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu tiến vào trong xe, rút tay rút chân, như tận lực làm giảm bớt diện tích tiếp xúc giữa thân thể mình cùng xe.
Xe nổ máy.
"Cậu xem, không hỏng." Lâm Phùng giọng điệu hiền lành.
Tô Cùng nháy mắt một cái, ưu thương mà nhìn hắn.
Lâm Phục lần hai muốn loại bỏ tư tưởng mê tín của Tô Cùng, ngữ trọng tâm trường nói: "Cậu cảm thấy đồ vật quý bị mình đụng tới sẽ hỏng, loại ý nghĩ này kỳ thực không có cơ sở..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng oành vang lên trầm thấp, nắp xe trước bốc lên khói xanh.
Tô Cùng mím mím môi, nói xin lỗi: "Động cơ bị cháy rồi."
Lâm Phùng:... (hahahaha.... Cười chết mất 。゚(゚^∀^゚)゚。) 4
Tô Cùng mở cửa bay nhanh xuống xe, đứng xa ba mét có hơn, cúi đầu kéo kéo vạt áo nhiều nếp nhăn nói: "May mà tôi xuống xe nhanh, nếu không chờ một chút xe liền nổ tung."
Lâm Phùng:...
"Cậu nghĩ biện pháp đem xe đi sửa." Lâm Phùng hướng một mặt ép tiểu Trương lược câu nói tiếp theo, mang theo áo khoác xuống xe, đi tới trước mặt Tô Cùng.
Tô Cùng khổ sở mà cắn môi: "Xin lỗi, làm hư xe của anh."
Người kiên định theo chủ nghĩa duy vật Lâm Phùng lắc đầu một cái, trấn an mà cười một tiếng nói: "Không có quan hệ gì với cậu, chỉ là trùng hợp."
Tô Cùng ủ rũ mà cúi đầu: "Đều tại tôi không may mắn..."
Lâm Phùng hơi cúi đầu nhìn xuống Tô Cùng, sợi tóc đen có chút ngổn ngang mà che ở trên cái gáy trắng nõn mềm mại, khiến người không nhịn được muốn sờ một cái.
"Chúng ta đi đi." Lâm Phùng xoa xoa tóc Tô Cùng, đem áo khoác hướng trên vai vung một cái, "Cậu dẫn đường."
"A... Được." Tô Cùng bị sờ sửng sốt một chút.
Lâm Phùng làm bộ nhìn tay mình mới vừa chạm qua Tô Cùng, trêu ghẹo nói: "Cái tay của tôi sẽ không gãy xương chứ?"
Tô Cùng nghiêm túc giải thích: "Sẽ không, chỉ có vật không có sự sống mới có hiệu lực."
"..." Lâm Phùng yên lặng ngậm miệng lại.
Sau mười phút, Lâm Phùng âu phục giày da, hai cái chân dài, ngồi ở trên cái bàn nhựa màu xanh lục, ghế dựa, đeo một cái găng tay, kéo xuống một cái chân vịt, đặt ở trên đĩa đưa cho Tô Cùng, nhàn nhạt nói: "Ăn."
"Cảm ơn." Tô Cùng như được thánh quyến, hai tay tiếp nhận món ăn, cầm lấy chân vịt cắn một lớn, thỏa mãn mà nhai, một đôi mắt đen bóng, như con chuột nhỏ tích trữ đồ ăn.
Lâm Phùng liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục chăm chú xé vịt nướng, đem toàn bộ thịt xát muối dùng bánh tráng cuốn lại, lấy thêm cho Tô Cùng, nói: "Ăn từ từ, không đủ lại kêu thêm."
"Được." Tô Cùng nhai đồ ăn, mơ hồ không rõ mà đáp một tiếng, lập tức cấp tốc cúi đầu.
"Cậu làm sao vậy?" Lâm Phùng cau mày, tháo một cái găng tay, nắm cằm Tô Cùng làm cho hắn ngẩng đầu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, trên môi sáng lấp lánh dầu, quai hàm phồng ra nhúc nhích một chút, trong mắt đầy nước, nhưng vẫn là cười.
"Vịt nướng ăn ngon thật!" Tô Cùng nuốt xuống một cái, nước mắt lưng tròng mà nở nụ cười, "Anh quả nhiên là người tốt, tôi thực sự là quá hạnh phúc."
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Tổng giám đốc Lâm tâm lý đau xót, thiếu một chút nữa là khóc lên, hoàn toàn không nhận ra logic của Tô Cùng thật kỳ quái.
"Được." Tô Cùng lau nước mắt, đem chân vịt tỉ mỉ gặm một lần, xương cốt gân màng đều không còn.
"..." Lâm Phùng nhất thời cảm giác lòng của mình đều sắp bị cái chân vịt này đâm nát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...