Xe ngựa đi được cả ngày đường, đến tận đêm thì cuối cùng cũng đã đến châu kế tiếp.
Mới tiến vào châu, Đường Đường đã nhìn thấy có cả đoàn binh mã ở phía trước, dường như là đang đợi các nàng đến nơi để nghênh tiếp.
Đường Đường vén rèm lên, thuận miệng hỏi Tử Ngọc: “Phía trước là ai?”
“Khải bẩm thái hậu, đó là đoàn người do Tri phủ dẫn đầu, ông ấy đến đây để nghênh đón người.” Tử Ngọc đi đến gần cửa sổ, nhỏ giọng đáp.
“Biết rồi.” Gật gật đầu, Đường Đường khẽ buông mành, không có ý muốn đi xuống xe. Nàng thầm than, chẳng lẽ mỗi khi đến một thành trì lại có quan lại địa phương ra nghênh tiếp? Nói như vậy, các nàng phải đi mất bao lâu mới đến nơi đây?
Nghĩ đến chuyện nàng còn phải ở trong chiếc xe ngựa xóc nảy này mong chờ từng giờ để đến nơi, nàng liền nổi giận. Đột nhiên,trong đầu nàng chợt nảy ra một kế thật hay.
“Tử Ngọc, Mạc Ngôn, hai người các ngươi lại đây.” Lần thứ hai, nàng vén rèm lên hô.
Tử Ngọc, Mạc Ngôn vừa nghe, cả hai liền bước vào trong xe.
“Mạc Ngôn, nếu cứ đi như thế này, e là khi chúng ta đến được Vũ quốc thì phụ hoàng đã xảy ra chuyện. Theo ta thấy, hai người các ngươi an bài một người thế thân ta ở lại, còn ta sẽ một mình đi trước.” Đường Đường nghĩ, nếu đúng như lời người phu xe nói, nếu đi riêng cam đoan sẽ nhanh hơn so với đi cùng một đại đội nhân mã như thế này vì quan trọng nhất là phải đi liền mạch! Mà các nàng cứ mỗi một trạm lại dừng, thật sự rất tốn thời gian.
“Thái hậu…” Hai người vừa nghe xong, đều kinh hô một tiếng.
Để cho nàng đi trước, nếu xảy ra chuyện thì hai người bọn họ biết làm thế nào?
“Tử Ngọc, ngươi lưu lại. Mạc Ngôn cùng ta đi trước.” Nàng mặc kệ các nàng có tán thành hay không, dù sao ở đây, nàng chính là lớn nhất.
Sở dĩ nàng không để Tử Ngọc đi cùng cũng vì Mạc Ngôn đối với tình hình Vũ quốc đã quá quen thuộc, có nàng ta đi theo, chỉ cần nàng cẩn trọng một chút, chắc chắn sẽ xuôi chèo mát mái.
Mà Tử Ngọc, nàng ta vốn thông minh, nếu trên đường có biến cố bất ngờ, với tài trí của nàng, nhất định có thể giải quyết thuận lợi. Hơn nữa, nàng cũng tin, chỉ với năng lực của Tử Ngọc, đại cục sẽ bình ổn.
Bất quá, nàng vẫn còn một vấn đề cần phải cân nhắc…
Đó chính là, Mộ Dung Hạo Minh, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Khi lộ tuyến bị thay đổi, hắn bất mãn, mọi chuyện sẽ ra sao đây?
Hay… nếu nàng mang hắn đi trước có được không? Ngẫm kĩ rất khó mang hắn đi cùng được.
Hơn nữa, chuyến này đi cùng nàng chỉ có mười người, giờ nếu chia ra thì lại hóa xé chẵn thành lẻ. Nếu như nàng còn mang theo Mộ Dung Hạo Minh, mọi chuyện sẽ thành cái gì đây?
“Thái hậu nghĩ rất có lý, chỉ có điều.. còn Lục vương gia, chúng ta phải làm sao đây?” Nghe xong lời Đường Đường nói, cả Tử Ngọc lẫn Mạc Ngôn đều lâm vào trầm tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...