Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
Yến hội vừa kết thúc, Đường Đường mới nhận ra mọi người đều nhìn Mộ Dung Hạo Minh với ánh mắt tiếc hận. Bất quá, việc đó đối với nàng là không có vấn đề gì, việc quan trọng lúc này là việc nàng cần hoàn thành thôi.
Trở lại tẩm cung, Mạc Ngôn hầu hạ nàng rửa mặt hoàn tất thì bên ngoài cửa truyền đến một trận tiềng ồn ào.
Đường Đường có chút ngạc nhiên hướng Mạc Ngôn nói: “Bên ngoài có chuyện gì?“
“Nô tỳ đi xem.” Mạc Ngôn cũng có chút kỳ quái, nàng vội vàng ra ngoài xem xét tình hình.
Vừa mới đem cửa phòng mở ra, một tiểu cung nữ vọt vào, quỳ gối trước mặt Đường Đường nói: “Quấy nhiễu đến thái hậu, nô tỳ tử tội.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Đường khẽ nhíu mày nhìn tiểu cung nữ trước mắt, phát hiện nàng ta đã sợ đến toàn thân run rẩy.
Trong lòng có chút buồn cười, nàng đáng sợ đến vậy sao?
“Hồi… Hồi thái hậu nương nương, là… Là Thanh Mặc công tử cầu kiến thái hậu nương nương… Nô tỳ thấy thái hậu nương nương ngài gần đây không cho gọi bất cứ ai nên liền ngăn hắn lại, nói là nô tỳ vào đây bẩm báo trước. Thanh Mặc công tử không nghe nên mới làm ồn ào bên ngoài.”
Tiểu cung nữ đáp lời, thanh âm không lớn, hơn nữa còn mang theo một chút run, thế nhưng ý nghĩ thì không có gì sai lạc, giống như uy nghiêm của Đường Đường không dọa đến nàng ta.
“Thanh Mặc?” Đường Đường tỉ mỉ nhớ lại tên hắn mới chợt nhớ đến hắn chính là cái tên nam sủng lưng đầy sẹo của thái hậu trước thì phải ?. Bất quá, hắn tới là muốn làm gì?
“Được rồi, ai gia đã biết, ngươi đi ra ngoài đi, gọi hắn vào đây cho ta.” Mặc kệ hắn là muốn làm gì, Đường Đường đều quyết định muốn gặp lại hắn. Nàng thật tò mò, vì cái gì mà hắn lại trở thành nam sủng được sủng ái nhất của thái hậu trước kia.
Tiểu cung nữ nghe vậy, như nhặt được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Mạc Ngôn cũng thuận tiện đưa ánh mắt về phía cung nữ gác cửa, tất cả mọi người chậm rãi lui ra ngoài.
Thanh Mặc sau khi vào tới cửa bắt gặp Mạc Ngôn, hai người nhìn nhau. Mạc Ngôn ánh mắt lạnh như băng, nàng rất coi thường hắn, ở trong mắt nàng, nam sủng so với thái giám càng thêm bất kham, nhất là loại người tự nguyện ủy thân như cái tên Thanh Mặc này.
Đối với ánh mắt lạnh lùng của Mạc Ngôn, Thanh Mặc đảo cặp mắt lơ đễnh, hắn mang dáng vẻ vui mừng bước vào tẩm phòng. Nhìn thấy Đường Đường nằm nghiêng ở trên giường, giống như là đang chuẩn bị đi ngủ .
“Thanh Mặc gặp qua thái hậu.” Hắn tiến đến bên giường Đường Đường đi tới, sau đó cúi đầu khom lưng hành lễ. Y phục của hắn cố ý nơi lỏng, khi hắn khom lưng, rơi ra một mảnh làm bộ ngực tinh tráng lộ ra một cách khiêu khích.
Đường Đường nghiêm túc nhìn chằm chằm Thanh Mặc, hắn cũng khá ưa nhìn như một nữ nhân yêu mị vậy. Ngay cả nói chuyện cũng là mềm nhũn .
Chỉ là, hắn làm cho nàng có cảm giác không an toàn. Người hắn đầy những vết sẹo. Chúng trong mắt nàng thực sự là xấu xí muốn chết !
Nhất là cái ánh mắt hắn nhìn nàng, thực sự là… Ai! Đường Đường mới có tám tuổi, thực sự là không biết tả sao ánh mắt của Thanh Mặc.
Nàng khẽ rùng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...