Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
Đường Đường đi theo tiểu cung nữ vào trong phòng sinh, trên giường là Tuyết phi đang nằm, người đầy mồ hôi.
“Nô tì tham kiến thái hậu.” Nhìn thấy Đường Đường tiến đến, Tuyết phi dùng dằng muốn ngồi thẳng thân thể liền được tiểu cung nữ kia đỡ dậy: “Thái hậu nương nương, Tuyết phi nương nương vừa sinh nên thật khó mà hành đại lễ. Mong thái hậu nương nương thứ tội.”
Đường Đường nghe vậy, khoát tay một cái rồi nói: “Không có việc gì, ngươi cứ nằm đó đi. Ngươi gọi ai gia hẳn có việc cấp bách?“
Vừa nói chuyện, Đường Đường vừa giương mắt ra mà nhìn bụng của Tuyết phi..
Tiểu búp bê xấu xí kia là từ đâu mà ra nhỉ?.
“Tiểu nghi, ngươi lui ra.” Tuyết phi nhẹ giọng nói với tiểu cung nữ ở bên cạnh, sau đó lại dùng ánh mắt ám chỉ nàng nên tránh xa cửa chính, đừng để cho người khác nghe trộm.
Cung nữ tiểu nghi vừa bước ra khỏi phòng, Tuyết phi mới chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, trên mặt đều là mồ hôi, tóc đều dán tại trên trán.
“Nô tỳ gặp qua công chúa điện hạ.” Nàng quỳ gối trên giường, cúi đầu mà nói.
Cừ thật, nàng chỉ biết vị Tuyết phi này cùng nàng là có liên quan, thì ra nàng ta đúng là người của nàng.
“Mau đứng lên.” Đường Đường muốn tiến lên đi đỡ nàng, nhưng nhìn đến dưới thân nàng vẫn còn chút máu, cảm giác có điểm bẩn, nàng liền dừng bước, đành đứng từ xa nói.
“Nô tỳ không phụ sự kì vọng của người mà sinh hạ Long nhi, sau này hoàng tử liền giao cho thái hậu nương nương dạy dỗ, nô tỳ khẩn cầu thái hậu nương nương nhất định phải lưu lại cái mạng nhỏ của nó, nô tỳ kiếp này xin nguyện làm trâu làm ngựa, hết lòng phụng sự người.” Tuyết phi vừa nói vừa kính sợ nàng mà đến liếc mắt một cái cũng không dám.
Khoan..Khoan đã nào ? Ý nàng ta chẳng phải là bảo nàng chịu trách nhiệm nuôi con chuột nhỏ, ách, không đúng, tiểu búp bê vừa mới sinh ra kia sao?
Ôi..ôi..ôi…đây là chuyện tiếu hài gì ah ?
“Ngươi đứng lên đi. Đứa nhỏ này, ngươi có thể tự tay mình nuôi“. Bỗng cảm thấy Tuyết phi thật đáng thương, nàng rốt cục lại gần nàng ta, đỡ tay dậy.
Tay Đường Đường vừa mới chạm nhẹ vào tay Tuyết phi đã cảm nhận được nàng ta toàn thân run lên, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.
“Nô tỳ tạ ơn thái hậu thương hại, thế nhưng… đứa nhỏ này nếu là để ở bên người nô tỳ, hoàng thượng sợ là sẽ không bỏ qua hắn. Hoàng thượng sủng ái nô tỳ đều là nhờ ơn thái hậu, tuy rằng người chưa từng biểu lộ thái độ bất mãn hay là chán ghét, thế nhưng hắn đối nô tỳ lãnh đạm, trong cung mọi người đều biết.“
Tuyết phi dựa cái gối trên giường, sắc mặt tái nhợt do vừa mới sinh lại run lên khe khẽ.
Trên bàn bên cạnh còn để một bát súp vẫn còn nóng hổi, khói vẫn chưa tan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...