Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác


“Tên hoàng đế thối tha, dám ngang nhiên phái người ám toán ta. Ngươi muốn lấy mạng ta đến thế sao? Tốt thôi, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện, ta cũng không tin, với ba ngàn năm trí tuệ của ta lại không sánh bằng một tên nhóc con ngu ngốc mới hai mươi tuổi .” Đường Đường thở phì phì cái miệng nhỏ đỏ ửng khẽ con lên, sau đó rời khỏi chỗ ngồi chậm rãi đi về phía Tử Ngọc nói: “Hắn cho rằng giết Lý Duyệt rồi thì mọi chuyện sau đó thần không biết quỷ không hay sao? Vậy sao hắn còn muốn hạ thủ Lý quý nhân vậy?”
“Nô tỳ muốn nói chính là chuyện này. Lý quý nhân lần này tự sát, tuyệt đối không phải vì nàng cùng Lý Duyệt có tư tình, rất có khả năng là do nàng đã biết Lý Duyệt ám sát người bằng thuốc độc, sau đó bị hoàng thượng buộc đâm đầu xuống hồ tự sát .” Tử Ngọc nhìn Đường Đường, Đường Đường cuối cùng đã hiểu nguyên do Lý quý nhân tự sát, trên mặt của nàng lộ ra một chút nguy hiểm.
“Nhi tử Hoàng đế của ta muốn giết nàng sao? Vậy ta quyết không để cho nàng ta bị giết. Ngươi đi mượn cớ gì đó rồi đem Lý quý nhân an bài đến bên cạnh ta, đến lúc đó chúng ta có thể bảo hộ cho nàng, sau đó tìm chứng cứ ném vào mặt hắn, coi xem hắn giải thích thế nào. Dù cho lần này hắn không sao thì ta cũng muốn làm cho hắn phải lo sợ. Đừng tưởng rằng con cọp không phát uy thì nó bị coi thành mèo bệnh.” Đường Đường cất tiếng nói, trên gương mặt lộ ra bộ dáng tất thắng, cuối cùng nàng cũng đã tìm được một đồ chơi tốt.
Đấu trí so với dũng khí có thể sánh bằng “đao thương” ? Nhi tử hoàng đế của ta à, chờ tiếp chiêu đi !

“Nô tì tuân mệnh. Đã đến buổi trưa , thái hậu cũng nên đến Ngự Thiện Hiên dùng cơm, nô tì mong người nhớ kỹ, thời gian dùng cơm hay nhất là không nên nói gì. Vừa rồi Dương phi nương nương báo tin với người hoàn toàn là muốn tranh công lĩnh thưởng, người không cần để ý tới nàng ta.” Tử Ngọc nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó cung kính nói với Đường Đường.
“Ta đã biết, ngươi đi đi.” Gật gật đầu, trong lòng Đường Đường đã hiểu được đại khái mọi thứ.
Từ giờ nàng sẽ phải tranh đấu trong trốn thâm cung này. Đối tượng là hoàng đế đương triều, nàng cần phải hết sức cẩn thận mới được, Chung Đức Long lúc trước đã dạy dỗ nàng – nàng cần phải luôn ghi nhớ, chỉ cần chút sơ xẩy có lẽ sẽ chết người như chơi.
Tử Ngọc đi rồi, nàng mới đi khỏi đại điện. Mạc Ngôn lúc này đã lo hoàn hảo chuyện đi Vũ quốc, chuẩn bị cung nghênh Đường Đường đén Ngự Thiện Hiên dùng bữa.
Kỳ thực, nàng có một việc vẫn nghĩ không thông. Vì sao hoàng đế muốn nàng tới đây cùng ăn ? Hắn từ Chính Đức điện chạy đến Phượng Loan điện không hề gần một chút nào, chạy tới chạy lui , hắn không thấy phiền lụy sao? Còn lôi kéo theo một đám phi tần đông như vậy nữa ?

Không tài nào hiểu nổi, thật sự là không tài nào hiểu nổi.
Một đám người hầu bắt đầu vây quanh nàng, châm rãi đến Ngự Thiện hiên.
Hoàng đế luôn luôn rất đúng giờ, nàng đến là đã thấy hắn có mặt rồi.
Tử Ngọc nói quả không sai, Dương phi cũng đến nơi này. Vừa nhìn thấy Đường Đường, nàng liền lập tức lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng.
Đường Đường cũng cố ý mỉm cười với nàng ta làm cho nụ cười trên mặt nàng ta rực sáng hơn nữa, thực sự trong lòng Đường Đường lúc này là một trận gió lạnh.
“Tham kiến thái hậu, thái hậu kim an.” Tất cả đều cúi đầu thỉnh an. Đường Đường cũng cảm thấy miến cưỡng, bất quá nàng vẫn mỉm cười gật gật đầu, nói câu “Miễn lễ” .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui