Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
Công chúa của Vũ quốc ư? Hình như nhi tử hoàng đế của nàng cũng từng nói qua, hóa ra nàng còn có một thân phận hoa lệ như vậy, thảo nào mọi người trong cung lại sợ nàng như vậy.
“Vũ quốc có phải là một quốc gia rất hùng mạnh đúng không?”. Nếu như nàng nhớ không lầm, nhi tử hoàng đế của nàng rất sợ quốc gia này.
“Thái hậu nương nương sở dĩ người tới Tĩnh quốc, đó là bởi vì ba năm trước đây, tiên đế tuyên bố đại chiến giữa Tĩnh quốc và Vũ quốc, nhưng Tĩnh quốc lại chiến bại buộc phải cầu hòa, phụ hoàng của công chúa nhân cơ hội đó đưa công chúa sang Tĩnh quốc làm hoàng hậu, không chỉ vậy, Tĩnh quốc còn phải đưa một hoàng tử tới Vũ quốc ở rể làm phò mã”.
Tử Ngọc nói đến đây, ngó thấy Đường Đường có vẻ không hiểu lắm, nên hơi dừng lại một chút.
“Cứ nói tiếp đi”. Đường Đường thấy nàng không nói gì, chậm rãi ngẩng đầu giương mắt lên hỏi.
“Vào đúng đêm đại hôn của người và tiên đế, tiên đế bất ngờ bạo bệnh qua đời, hoàng đế mới lên ngôi, người nghiễm nhiên từ hoàng hậu thành thái hậu. “Tử Ngọc nói đến đây, đột nhiên im lặng, nhỏ nhẹ nói với Đường Đường: “Thái hậu nương nương, Mạc Ngôn tới”.
Đường Đường nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Mạc Ngôn cùng mấy tiểu cung nữ đi về phía mình, y phục màu tím của Mạc Ngôn theo cước bộ của nàng nhẹ nhàng nhấc lên.
Đường Đường luôn thấy rất kỳ lạ ở chỗ vì sao Mạc Ngôn lại thích mặc y phục màu tím đến như vậy, trong ấn tượng của nàng, Tử Ngọc mới nên mặc y phục màu tím.
“Công chúa, hóa ra người ở chỗ này.” Đi tới trước mặt Đường Đường, Mạc Ngôn liếc nhìn Tử Ngọc đang quỳ bên cạnh Đường Đường, rồi mới hướng Đường Đường quỳ gối hành lễ.
Đường Đường nhận ra ánh mắt Mạc Ngôn nhìn Tử Ngọc không có thiện cảm,quay đầu nhìn lại Tử Ngọc,lúc này đầu đã cúi thấp xuống.
“Bữa sáng nay, ta ăn hơi nhiều nên đi tản bộ một chút. Có chuyện gì vây? Gặp ai gia có chuyện gì sao?”. Đường Đường nhớ kỹ rằng, Tử Ngọc dặn nàng phải xưng hô là ai gia, tuy cách xưng hô này có vẻ không được tự nhiên thế nhưng nàng vẫn tuân theo.
“Nô tỳ nghe nói Lý quý nhân rơi xuống nước được người cứu tỉnh, nên nô tỳ mới qua đây xem có đúng hay không”.
Mạc Ngôn nói xong, phát hiện biểu tình của Đường Đường không có bất cứ một biến hóa nào, mới nói tiếp: “Không biết công chúa có biết nguyên nhân vì sao Lý quý nhân lại rơi xuống nước không”.
“Không biết, ai gia đã dặn Tử Ngọc đi tìm hiểu việc này, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có kết quả. Được rồi, hồi cung thôi, ở đây không còn gì hay để chơi đùa nữa”.
Vỗ vỗ tay, bộ dạng của Đường Đường giống như trên đời này không có gì vui hết, sau đó xoay người bỏ đi thẳng.
Còn Mạc Ngôn vẫn nhìn chăm chú vào Tử Ngọc như muốn nhìn thấu cả con người nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...