Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

“Nương nương, nương nương, không còn sớm nữa, nên dậy rồi.”

Hàn Doanh đang ngủ, bị tiếng gọi của bị tiếng gọi của Tiểu Hoa làm tỉnh, muốn kéo chăn qua đầu chặn lại tiếng ồn, nhưng vừa nhấc tay lại bị thứ gì đó giữ lại, thử lại lần vẫn không được.

Hàn Doanh đành hé mắt nhìn xuống thì thấy một cánh tay, nương theo cánh tay đó nhìn lên lập tức thấy được một khuôn mặt đang cười toe toét. Hàn Doanh lập tực tỉnh ngủ, kí ức của ngày hôm qua cũng tràn về.

Nàng thật muốn ngay lúc này có thể đập đầu vào đâu đó, tốt nhất là đập đến mất trí luôn đi.

Nhưng mà không thể, không phải vì nàng nhát gan mà bởi vì lúc này nàng còn đang nằm trong ngực cái người nào đó, tay chân hắn chẳng khác nào gấu kaola, ôm chặt đến mức nàng không thể nhúc nhích.

“Nương nương, hôm nay người còn phải vào cung, chậm trễ sẽ không tốt.” Tiểu Hoa ở bên ngoài lại cất tiếng.


Hàn Doanh đáp lại một tiếng, cố gắng thoát khỏi lòng Trương Diên Lạc: “Ngươi buông!”

Trương Diên Lạc cười nhăn nhở: “Không!”

“Mau buông.” Hàn Doanh tức đến thở phì phì, “Ngươi còn không buông, ta... ta...”

“Ngươi thế nào?”

“Ta sẽ cắn ngươi!” Hàn Doanh vừa nói vừa làm bộ như muốn cắn vào tay Trương Diên Lạc. Trương Diên Lạc luyện võ từ nhỏ, làm sao lại sợ một ngụm cắn này của nàng, thế nhưng lại vờ như sợ thật, cười hi hi buông nàng ra. Ừm, dù sao thì sau này cơ hội còn nhiều mà.

Sau khi dùng xong điểm tâm, nàng cùng Trương Diên Lạc ngồi xe ngựa vào cung.

Hàn Doanh ngồi kiệu nhàm chán, nghĩ nghĩ liền quay qua nói với Trương Diên Lạc bằng cái giọng nhão nhoẹt: “Phu quân, chàng có mệt không, thiếp nói phu xe đi chậm một chút nhé!”

Bởi vì đang đi trên đường, phía ngoài còn có phu xe đang ngồi, chỉ cần nói một tiếng, phu xe liền nghe thấy. Trương Diên Lạc không thể nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.

Hàn Doanh coi như không thấy, tiếp tục độc thoại: “ Thật sự mệt sao?” sau đó hướng ra ngoài nói lớn: “Phu xe, đi chậm một chút.” Dừng một chút lại bổ sung: “Đi càng chậm càng tốt, phu quân ta sức khỏe không được tốt.”


Phu xe đáp một tiếng “Vâng, phu nhân!” lập tức giảm tốc độ, xe ngựa đi trên đường, so với người đi bộ còn muốn chậm hơn một nửa.

Hàn Doanh hài lòng, hướng Trương Diên Lạc cười tươi tắn, một nửa bởi vì trả được thù lúc sáng, một nửa bởi bộ dạng tức mà không nói nên lời của hắn rất rất thú vị a.

Ngồi hết hai canh giờ, hai người mới đến Nam Uyển Cung, đứng trước biển vàng đề ba chữ Nam Uyển Cung, Hàn Doanh không khỏi thở dài não nề.

Vốn dĩ nàng đã định kế hoạch đào hôn vô cùng kĩ lưỡng, tính đi tính lại cũng không tính được Trương Diên Lạc sẽ cho người theo dõi nàng, ngày đó cách ngày đại hôn khoảng năm ngày, Trấn vương phủ đã bắt đầu trang hoàng nhà cửa, khắp nơi đều là giấy hỉ đỏ chót. Nàng nhân lúc nguyệt hắc phong cao ôm theo đống châu báu nàng tích gọp được từ lúc vào phủ bỏ trốn.

Cuộc đào hôn vô cùng thuận lợi, đến Tiểu Hoa cũng không phát hiện ra hành tung của nàng, chỉ là giữa đường lại gặp phải Trương Diên Lạc vốn nên ở trong hoàng cung giả ngây giả ngô.

Kế hoạch đào hôn thất bại, nàng chỉ có thể ngoan ngoan bái đường thành thân, ngoan ngoan làm con dâu lão hoàng đế. Nàng thế nào cũng cảm thấy mình thiệt thòi thế nhỉ. Lần sau có lẽ nàng nên tạm biệt hoàng cung triệt để một chút chăng?!!

Nghĩ thì thế nhưng vừa quay lại, Hàn Doanh lập tức tươi cười ngọt ngào: “Phu quân, để thiếp đỡ chàng xuống, từ từ cẩn thận thôi.”


Trương Diên Lạc vô cùng quẫn bách, hắn thậm chí không thể trừng mắt với nàng mà còn phải trưng ra vẻ mặt ngô nghê. Trương Diên Lạc âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Hàn Doanh đỡ Trương Diên Lạc đi vào, nhân lúc không ai để ý, nhẹ ghé vào tai Trương Diên Lạc nói nhỏ: “Phu quân không nên nghiến răng a, nghiến răng không tốt chút nào!” sau đó nở nụ cười thật tươi.

Bởi vì tốc độ đi đường rất chậm nên lúc Hàn Doanh và Trương Diên Lạc đến được Nam Uyển Cung thì đã qua giờ dùng ngọ thiện. Vừa tiến vào Hàn Doanh đã thấy Liễu Uyển Nghi mặt nặng mày nhẹ ngồi đó, nàng hành lễ cũng không cho nàng miễn. Hàn Doanh trong lòng thở dài, nàng như thế nào quên mất chuyện này a.

Liễu Uyển Nghi lạnh giọng: “Ngươi có biết hiện tại đã là giờ nào rồi hay không?”

Hàn Doanh lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Hàn Doanh biết như thế là thất lễ, chỉ là Hàn Doanh sợ hoàng tử thân thể không tốt, không thể chịu được xe ngựa sóc nảy nên mới nói phu xe đi chậm một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui