Hàn Doanh không để ý hai người đang ngồi giữa phòng, vội vàng kéo tiểu cô nương trốn vào bên trong. Còn chưa kịp thở lấy hơi, đã nghe tiếng nam nhân kia ở ngoài lớn tiếng nói: “Hai ngươi mau ra đây cho bổn công tử!”
Trương Diên Lạc đang cùng Nhiếp Kình Thiên nói chuyện, đột nhiên cửa bị người ta đẩy ra, ngay sau đó bóng dáng Hàn Doanh xuất hiện trong tầm mắt. Nhìn nàng đầu đầy mồ hôi tìm chỗ trốn, khóe miệng hắn giật giật nhưng vẫn ngồi im, tiện thể cản lại Nhiếp Kình Thiên đang muốn đứng dậy.
Trương Diên Lạc biết một khi Trấn vương phi nhận Hàn Doanh làm nghĩa nữ, thì nàng sẽ không còn ở trong tẩm cung của hắn, để hắn trêu chọc nữa. Nhưng khi nàng thật sự xuất cung vẫn khiến hắn trống rỗng. Hắn không khỏi thở dài, hắn thế nhưng thật sự động tâm với nàng rồi.
Mà nàng lại vô tâm đến thế là cùng, đi cũng không nói một lời.
Sau khi phụ hoàng biết được cũng không mấy hài lòng, nhưng mẫu phi dựa theo lời hắn mà nói nên phụ hoàng cũng không thể làm gì hơn là đồng ý, đồng thời cũng ra thánh chỉ chọn ngày lành để thành thân, cũng như cho tu sửa phủ đệ.
Thời gian được định vào mùa xuân, khi lễ mừng năm mới kết thúc, tức là từ giờ đến khi đó còn hơn 3 tháng, hắn không khỏi thở dài, nàng rời cung một tháng, hắn thấy nhớ nàng không biết để đâu cho hết, mấy lần không kìm được lén đến thăm nàng.
Hắn hận cái thân phận chết tiệt này, khiến hắn muốn thăm vị hôn thê cũng phải lén lén lút lút, viết cho nàng một phong thư thì lại càng không thể. Mà nàng không có hắn dường như rất vui vẻ, làm đại tiểu thư vô cùng thoải mái.
Thật muốn tét vào mông nàng vài cái để cho nàng nhớ đến hắn.
Mấy hôm trước hắn nhận được mật thư của Nhiếp Kình Thiên, hẹn gặp hắn tại nơi này, định bụng xong việc sẽ lén đến nhìn nàng ngủ, không ngờ hắn còn chưa đến tìm, nàng đã tự mình xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn giận, rất giận, nàng không có việc gì lại đến nơi này làm loạn thì thôi đi, xông vào phòng hắn cũng không buồn liếc hắn đến một cái.
Thế nhưng có giận thế nào thì cũng phải giúp nương tử chưa qua cửa giải quyết rắc rối cái đã.
Trương Diên Lạc đứng dậy, từ tốn nói: “Không biết công tử tìm ai?”
Hàn Doanh vừa nghe liền giật mình, người này, sao giọng nói lại giống với cái người nào đó đến vậy.
Nhớ đến Trương Diên Lạc, Hàn Doanh chợt nhận ra, thế mà nàng đã rời khỏi hoàng cung một tháng trời, nhưng mà nam nhân có giọng nói từ tính, hấp dẫn như vậy cũng không có mấy người.
Trong đầu nàng không ngừng suy đoán, người bên ngoài kia không thể nào là Trương Diên Lạc được, hắn ta giờ này nên ở trong cung giả ngây giả ngô mới phải, nửa đêm lại chạy tới đây chẳng lẽ là....
Nhan Tử Du cậy cha mình là tể tướng, không coi ai ra gì nói: “Ngươi đừng giả vờ giả vịt. Bổn công tử tận mắt thấy một tên nam nhân kéo theo một nha hoàn vào đây. Nếu ngươi ngoan ngoãn giao nộp bọn chúng, bổn công tử sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng.”
Trương Diên Lạc hơi nhíu mi: “Nếu ta nói không thì sao?”
“Ngươi...” Nhan Tử Du trừng mắt, thầm nhớ lại lúc sáng mình bước chân nào ra cửa, tại sao gặp toàn kẻ thích lo chuyện bao đồng thế này.
“Được thôi, ngươi không giao thì ta tự mình tìm.” Nhan Tử Du nói rồi quay người đi vào trong.
Trương Diên Lạc cũng không chặn lại, trao cho Nhiếp Kình Thiên một ánh mắt. Nhiếp Kình Thiên vừa nhìn liền hiểu, gật đầu.
Ngay sau đó, một nam nhân bị người ta ném xuống từ lầu ba không thương tiếc.
Hàn Doanh vừa nghe hắn ta muốn tự mình tìm thì mở to mắt sợ hãi, suy tính làm sao để đối phó với hắn, nhưng một lúc lâu sau chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, giống như vật nào đó rơi thì không thấy gì khác.
Hàn Doanh muốn thò đầu ra nhìn xem tình hình thế nào, nhưng lại sợ bị gài bẫy nên lại thôi, cố chờ thêm một lát.
“Không sao rồi, ngươi có thể đi ra.” Giọng nói kia bất ngờ vang lên, Hàn Doanh nghĩ một lúc mới hiểu là đang nói với nàng. Người này lúc nãy còn giúp nàng, cảm thấy hắn ta sẽ không lừa nàng, liền lò dò đi ra.
“Cám ơn... hả, làm sao lại là ngươi!” Hàn Doanh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, giọng nói cũng theo đó nâng lên quãng tám, mười phần kinh ngạc.
Trương Diên Lạc hừ lạnh: “Một tháng không gặp, lá gan của ngươi lớn hơn không ít.” Ánh mắt Trương Diên Lạc lia từ đầu đến chân nàng, nhìn nàng vận nam y, khuôn mặt thâm trầm, cuối cùng dừng lại ở bàn tay đang nắm tay nha hoàn kia, cười diễu cợt: “Cũng biết cái gì gọi là ‘anh hùng cứu mĩ nhân’ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...