Từ trước tới giờ, Ngô Khiết Tào vẫn luôn “thu hút” sự ghen tị căm ghét của những người khác.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích xuất sắc nổi trội, tính cách cao ngạo, thậm chí có cả một bà mẹ với sức quyến rũ bắn ra bốn phía...... Tất cả
những điều đó vô hình trung khiến những nữ sinh xung quanh khó chịu với
cô. Nếu cá tính của Ngô Khiết Tào có thể phóng khoáng như Ngô Náo Náo
thì có lẽ các nữ sinh còn đối xử với cô thân thiện hơn một chút. Tuy
nhiên, ở trong mắt bọn họ, Ngô Khiết Tào chính là một kẻ giả tạo, lúc
nào cũng giả bộ kiêu ngạo hấp dẫn ánh mắt của các nam sinh.
Ngô
Khiết Tào giống như một quả bom ngầm chất chứa oán hận của các nữ sinh,
chỉ cần một mồi lửa thì tất cả bất mãn của bọn họ sẽ nổ tung.
Mà hiện tại, mồi lửa có, oán hận tích tụ bao lâu cũng nổ tanh bành.
Hàng loạt sự nhục mạ tựa như một cơn sóng lớn đổ ập xuống người một cô gái nhỏ bé.
“Thật là, đến giờ còn có thể diễn kịch được như vậy.”
“Thôi mà cậu, có “trà xanh biểu” nào là không thế đâu. Đấy là chuyện bình thường, cậu cứ bình tĩnh.”
“Còn có thể bình tĩnh được à? Chỉ nghĩ đến việc cùng với người như cậu ta hít thở chung một bầu không khí tớ đã khó chịu rồi!”
“Cái này cũng đúng, mà đã qua mấy ngày rồi? Chắc năm ngày ấy nhỉ? Có phải
“tiện nhân” nào cũng có tâm lý cường đại như cậu ta không?”
“Tớ chẳng biết, nhưng nhìn phản ứng của Ngô Khiết Tào thì đúng là thế thật đấy.”
Cách chỗ ngồi của Ngô Khiết Tào không đến ba mét, hai nữ sinh có diện mạo
bình thường không kiêng nể gì mà nói xấu cô, đã vậy còn sợ cô không nghe thấy mà nói càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng hai cô nàng còn liếc mắt
nhìn Ngô Khiết Tào đang vô cùng bình tĩnh một cái.
Ngô Khiết Tào
cầm tờ giấy trắng trên tay, bàn tay dần dần dùng sức, các đốt ngón tay
đều trắng bệch. Nhưng vẻ mặt của cô lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, thậm chí ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tờ giấy đang cầm, “còn thật sự” đọc từng dòng từng dòng ghi trên giấy.
Lục Nhân Diệc nhìn cảnh
này thấy không được thuận mắt cho lắm, cô ta liếc qua Ngô Khiết Tào một
chút, rốt cục đứng dậy đi đến chỗ hai nữ sinh kia: “Các cậu nói như vậy
thật quá đáng.”
Có điều cô ta không ngờ, chính là hai nữ sinh kia chẳng thèm cho cô ta chút thể diện nào, lại càng lớn tiếng ầm ĩ: “Chúng tôi quá đáng? Cậu cũng không nghĩ lại xem cậu ta đã làm cái gì. Ghê tởm đến mức đi yêu thầy giáo!”
Ánh mắt cả lớp đều đặt trên người hai nữ sinh kia, khiến bọn họ sinh ra một loại cảm giác đắc ý thỏa mãn,
tiếp tục “thừa thắng xông lên”: “Lục Nhân Diệc, cậu cho rằng bọn tôi
không biết cậu đang nghĩ gì chắc, bình thường cậu khoe khoang ra vẻ bọn
tôi cũng có nói gì đâu. Sao hả? Định ra đây thể hiện thu hút sự chú ý
à?”
Lục Nhân Diệc bị xấu mặt nói không nên lời.
Lúc này, Ngô Khiết Tào chậm rãi đứng lên, ngay lập tức mọi người lại chuyển ánh mắt về phía cô.
Nhìn hai nữ sinh càng lúc càng được thể kia, Ngô Khiết Tào mở miệng: “Hiện
tại các cậu rất giống hai tên hề, ra sức làm trò thu hút sự chú ý.”
“Cậu nói bậy cũng có mức độ thôi!”
Nhìn bạn thân của mình tức giận, nữ sinh còn lại vội trấn an: “Đừng so đo
với người như cậu ta làm gì, những lời cậu ta nói có câu nào là thật
đâu! Cậu ta được sinh ra là do mẹ cậu ta hồi trẻ đi xằng bậy, chẳng qua
vừa vặn người phải chịu trách nhiệm là “thái tử” của nhà họ Trương thôi. Nhân cách đáng coi thường đó là do di truyền ấy mà!”
Ánh mắt Ngô Khiết Tào chợt lạnh. Cô đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, bao gồm cả
những học sinh lớp khác đang đứng xúm vào cửa chính lẫn cửa sổ xem náo
nhiệt, nhìn không sót một ai.
Giễu cợt cười một tiếng, cô nói:
“Vậy những người khác có bản lĩnh làm được như mẹ tôi không? Tuy rằng
quả thực trông Ngô Náo Náo không giống như người có thể sinh ra được
‘thiên kiêu chi nữ’ là tôi đây nhưng sự thật thì bà ấy là mẹ của tôi.”
“Các cậu cảm thấy ‘đoàn kết’ đứng lên cùng bắt nạt một người rất có thành tựu đúng không? Đúng là rất có thành tựu đấy.”
“Hoa khôi của lớp thích Diệp Tử Ngôn, đó là sự thật, ít nhất tôi cũng có thể thừa nhận.”
“Còn các cậu thì sao? Không lẽ các cậu không thích thầy ấy?”
“Các cậu chẳng qua chỉ là một đám nhát gan ghen tị khi thấy người khác có được dũng khí thôi......”
Buổi “chuyện trò” coi như kết thúc, Ngô Khiết Tào thở dài một hơi, hất tóc
lên rời khỏi phòng học, đi đến cửa nhìn các học sinh lớp khác đứng chặn
mất lối ra, cô chỉ nói: “Tránh ra.”
Khẽ mỉm cười, ngay cả túi xách cũng không cầm, chỉ để lại một bóng dáng cao ngạo dần xa.
Lục Nhân Diệc theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Ngô Khiết Tào một
chút, giây tiếp theo liền kinh hoảng hô lên: “A! Máu!”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cái bàn mà hoa khôi của lớp vừa ngồi, tờ
giấy trắng phẳng phiu bị vò lại nhăn nhúm, thậm chí còn bị ngón tay chọc thủng mấy chỗ, mép giấy còn vương lại vệt máu đỏ tươi nhìn mà ghê
người.
Trên mặt bàn chỉ còn trơ lại túm giấy đã tan nát đó.
Đây sự đau đớn đến chân thực.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc im lặng.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Ngô Khiết Tào cứ như vậy quang minh chính đại trốn học trở về nhà họ Trương.
Vừa bước chân vào cửa, một câu “Tiểu thư đã về!” thành công khiến mọi người trong nhà rơi vào trạng thái căng thẳng.
Ngô Khiết Tào có chút nghi hoặc tiến vào đại sảnh, sau đó mới phát hiện ra
ông Trương đã ngồi chờ sẵn ở bên trong, giống như biết trước là cô sẽ
về.
“Trốn học sao? Còn muốn quay lại trường không?”
“...... Không đi.”
Ông Trương quét mắt đánh giá cháu gái trong bộ đồng phục đang đứng trước
mặt, sắc bén phát hiện ra bàn tay nhỏ dính vết máu không ngừng run nhẹ.
Ông ta vung tay lên, chuyên viên chăm sóc đặc biệt phía sau khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc này, hai ông cháu, một lớn một bé, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì.
Hai phút sau, Ngô Khiết Tào nhìn bàn tay đang được băng bó lại của mình,
nói: “Không cần khoa trương như vậy đâu, hoa khôi của lớp không yếu ớt
đến thế.”
“Hiện tại cháu đã là người thừa kế của nhà họ Trương, không được phép có sơ suất.”
“Vậy sao? Vậy ông không sợ người thừa kế duy nhất của ông phải đến gặp bác
sĩ tâm lý vì bị người nhà bỏ mặc để người khác bắt nạt ư? Cháu nhớ rõ
cháu mới có 16 tuổi.”
Vẻ mặt ông Trương không thay đổi, khóe miệng chậm rãi nâng lên: “Sao cháu nghĩ là ta bỏ mặc?”
“Ông muốn dùng cách này để buộc cháu chuyển trường có phải không? Ông thành công rồi đó.”
Tay đã được băng bó xong. Cúi đầu nhìn miếng băng gạc màu trắng trong lòng
bàn tay, Ngô Khiết Tào chậm rãi nói: “Tính kế một đứa trẻ 16 tuổi, chắc
ông sốt ruột lắm rồi nhỉ?”
Nói xong, cô đứng dậy, đi về phía cầu thang lên lầu.
Bước lên cầu thang được một nửa, giọng nói xa xăm như mang theo cả thời gian của ông Trương truyền đến tai cô: “Nếu cháu đang mong ta chết, cháu
cũng không phải đợi lâu đâu. Nhưng trong lúc đó, cháu phải mau chóng
trưởng thành.”
“...... Đây là nghĩa vụ của con cháu nhà họ Trương. Ta tin con cháu nhà họ Trương sẽ không yếu ớt như vậy.”
“Tiểu Khiết, thật xin lỗi.”
Bàn tay vịn lan can của Ngô Khiết Tào thoáng thả lỏng, cô khẽ mỉm cười.
Sau khi trở lại phòng riêng, Ngô Khiết Tào mới có thể trở lại là chính mình.
Thuần thục lấy di động ra, cô ấn một dãy số, không lâu sau, đầu bên kia điện
thoại truyền đến tiếng trả lời: “Alo?” Là giọng nói ôn nhu của Diệp Tử
Ngôn.
Mặt Ngô Khiết Tào không chút thay đổi, nhưng giọng nói đáng yêu lại chọc người thương tiếc: “Diệp Tử Ngôn, ở nhà nghỉ ngơi thế nào
rồi? Về sau hoa khôi của lớp không cần phải gọi anh là thầy Diệp nữa
nhỉ?”
Sau một giây trầm mặc, Diệp Tử Ngôn cũng không thắc mắc vì
sao Ngô Khiết Tào biết được số điện thoại của mình, mà là mở miệng
hỏi:“...... Em làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là xích mích một
chút với mấy người trong lớp thôi. Không phải vì anh đâu! Bọn họ là một
lũ hề chỉ biết nhảy lên ghen tị bởi hoa khôi của lớp xinh đẹp bức người
như thế này.”
Ngô Khiết Tào vẫn nói chuyện bình thường như mọi
lần, nhưng Diệp Tử Ngôn biết, tại thời điểm này, cô càng bình thường thì lại càng không bình thường.
Nhìn chăm chú vào người vợ thân thuộc trước mắt, nhưng Diệp Tử Ngôn vẫn hỏi: “Em đang ở trường phải không?”
“Ở nhà ạ, nhà họ Trương.”
“...... Ngô Khiết Tào, đừng nhất thời xúc động mà giận dỗi, em còn nhỏ, không biết chuyện đi học quan trọng đến thế nào đâu.”
“Đúng là em không biết nó quan trọng đến mức nào. Em chỉ biết dù có xảy ra
chuyện gì thì mẹ cũng sẽ đón em về. Tuy rằng có đôi khi Ngô Náo Náo
không đáng tin cho lắm nhưng việc này nhất định sẽ làm được.”
Tiếng Diệp Tử Ngôn nói chuyện điện thoại khá lớn, Liễu Lâm đã sớm phát hiện
ra sự khác thường của anh, từ sau khi lựa chọn nghỉ việc ở nhà, hôm nay
anh nói khá nhiều.
Cẩn thận quan sát vẻ mặt của Diệp Tử Ngôn, cô hỏi: “Ai vậy anh?”
Một tay che di động, Diệp Tử Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười nói với cô: “Chỉ là một học sinh...... mà thôi.”
Đầu bên kia điện thoại, Ngô Khiết Tào lên tiếng hỏi: “Diệp Tử Ngôn? Anh còn nghe không đấy?”
“Ừ.”
Biết mình vẫn đang được lắng nghe, Ngô Khiết Tào yên tâm mở miệng :“Được
rồi, hiện tại cũng không phải là quan hệ thầy trò nữa, anh có thể chấp
nhận em được chưa?”
“...... Thật xin lỗi.”
“......”
Hai người đều rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Ngô Khiết Tào cười gượng hai tiếng: “Rốt cuộc anh nghĩ như thế nào? Anh nhát gan quá đấy! Rõ ràng anh cũng có cảm giác với em mà,
không phải sao?”
“...... Thật xin lỗi.”
“Hoa khôi của lớp
không cần lời xin lỗi của anh! Em chỉ cần một câu trả lời chắc chắn,
Diệp Tử Ngôn, anh nói đi, anh có thích em hay không?”
Lúc này
giọng nói bên kia điện thoại đã mang theo nghẹn ngào nức nở, trước đây,
hoa khôi của lớp cao ngạo luôn mang theo sức mạnh vô địch, nội tâm cường đại, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến cô rơi một giọt nước mắt –
đó là trước khi cô gặp anh.
Diệp Tử Ngôn cũng không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của bản thân, anh chỉ biết máy móc nhắc lại: “Thật xin lỗi.”
“Anh biết em không cần anh xin lỗi mà! Người đàn ông nhu nhược này! Anh định ôm lấy cái gọi là trách nhiệm mà sống hết cả đời hay sao?”
“...... Phải, tôi là người nhu nhược. Ngô Khiết Tào, em còn quá nhỏ, về sau sẽ hối hận về sự lựa chọn của chính mình.”
“Em sẽ không hối hận, thật đấy. Diệp Tử Ngôn, đúng là lúc đầu anh nói không sai, em thích anh chỉ vì em yêu ba, nhưng hiện tại em thực sự yêu anh,
ngủ cũng mơ về anh, ăn cơm cũng nghĩ tới anh......”
Bầu không khí phiến tình lập tức bị phá vỡ, Diệp Tử Ngôn hỏi: “Câu này lại học từ đâu thế?”
Ngô Khiết Tào cũng có chút xấu hổ: “Phim thần tượng.”
Còn chưa nói được vài câu, lại im lặng.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Liễu Lâm đã đi qua đi lại trước mặt Diệp
Tử Ngôn đến mấy vòng, anh mới mở miệng nói một câu tối nghĩa: “Cứ như
vậy đi, cúp máy đây.”
“......”
Ngô Khiết Tào sững người, há mồm gào vào điện thoại: “Diệp Tử Ngôn, em yêu anh!!! Còn anh thì sao?”
“...... Anh cũng vậy.” Diệp Tử Ngôn trả lời.
Tắt điện thoại, Diệp Tử Ngôn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập sự
kinh ngạc cùng bi thương của Liễu Lâm. Vừa rồi tiếng hét của Ngô Khiết
Tào quá lớn, truyền cả ra khỏi di động, hơn nữa trong nhà lại yên tĩnh
nên âm thanh lại càng rõ ràng.
Diệp Tử Ngôn đứng đối diện với Liễu Lâm, anh ngồi xuống ghế, mệt mỏi nói: “Chúng ta...... nói chuyện một chút đi.”
Trong phòng của Ngô Khiết Tào tại nhà họ Trương --
Tiếng hét bất ngờ của Ngô Khiết Tào làm bảo mẫu ở bên ngoài kích động liên tục gõ cửa: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô Khiết Tào nhìn di động, lộ ra vẻ mặt nắm chắc, nở một nụ cười thành thục, trả lời: “Không có chuyện gì.”
Giọng nói thiếu nữ vẫn đáng yêu như cũ.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Không phải tất cả tiểu tam đều tìm đến vợ cả gây phiền toái hoặc là bị động chờ vợ cả tới tìm.
Thời điểm cần thiết có thể bắt đầu từ chỗ Kim chủ, vừa duy trì được hình
tượng, lại vừa có thể thoát thân sạch sẽ, “không nhiễm bụi trần”.
Phải làm cho vợ cả phản ứng trước, sau đó chính vợ cả sẽ làm tiêu hao toàn
bộ tình thân đã tích lũy cùng chồng từ trước tới nay......
Đúng vậy, chỉ là tình thân.
Toàn bộ tình cảm nồng nhiệt của một thời tuổi trẻ nông nổi trước kia theo
thời gian trôi qua rồi cũng biến đổi hết thành tình thân. Sau này lại
xuất hiện một cô gái xinh đẹp mang theo trái tim nhiệt huyết cùng tình
yêu mãnh liệt, có người đàn ông nào chịu nổi chứ? Cho dù đó là người chỉ mong muốn “sống yên ổn” cũng không thể thoát khỏi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...