Tiểu Tam Anh Yêu Em
Đứng bên cạnh Dương Chấn Phong còn có một trợ lý.
Trong phòng, sắc mặt của sếp lớn tỏ ra nghiêm trọng.
Trịnh Hải chỉ biết cúi mặt và nuốt nước bọt xuống cổ họng.
Xui xẻo cho anh ta thật.
Hôm nay, quản lý trưởng lại có off nếu không thì ca sáng đã là chị ta tiếp ông chủ lớn rồi! Haiz! Trịnh Hải thầm than thở.
Dương Chấn Phong nghiêm nghị cất giọng: Sự việc xảy ra gây ồn ào cho cửa hàng, làm mất diện mạo của công ty.
Tôi không ngờ, nhân viên được đào tạo từ việc học trực tiếp cho đến đào tạo các bài test trên ứng dụng của công ty, lại có thể đưa ra một cách giải quyết như vậy.
Lời nói và cả ánh mắt chất vấn của Dương Chấn Phong đều hướng đến Trịnh Hải.
Trịnh Hải gầm mặt lắng nghe nhưng cũng không thể im lặng khi sếp nói đến, đành kiếm cớ trả lời để bản thân khỏi bị trách phạt: Dạ em xin lỗi ông chủ! Là do em không biết nhắc nhở nhân viên để xảy ra ồn ào.
Em sẽ chú ý hơn ở những trường hợp như vậy ạ!
Lâm Chi nhìn dáng vẻ của Trịnh Hải mà chỉ muốn cười khinh.
Lật mặt thật giỏi! Hắn làm như mọi ồn ào là do Lâm Chi cô gây ra vậy.
Dương Chấn Phong nghe Trịnh Hải giải thích thì chẳng bằng lòng mà nhíu mày.
Cô trợ lý đứng bên cạnh đã thay sếp lớn lên tiếng: Vừa nãy, trước khi giữa cậu và cô nhân viên này xảy ra ồn ào thì sếp đã vào cửa hàng rồi.
Sếp đeo kính mát nên có lẽ nhân viên của cậu không để ý mà báo cho cậu, và sự việc ông khách kia chạm tay vào mông của cô nhân viên sếp cũng đã tận mắt thấy.
Sếp đứng yên để chờ xem cách giải quyết của cấp quản lý nhưng không ngờ cậu chỉ biết gây thêm ồn ào, ngược lại còn có cách xử lý không hợp tình.
Nhưng đây không phải chỉ là một vấn đề, mà nhân viên của cửa hàng còn không biết cách quan sát khách hàng.
Ntếu họ biết và tinh ý thì sẽ nhận ra ông chủ đang ở đây trước khi ông chủ lộ diện thân phận.
Trợ lý nói xong thì Dương Chấn Phong lên tiếng: Tôi có nên sa thải hết cái đám nhân viên của cửa hàng này không Phượng Đan?
Phượng Đan - tên của cô trợ lý.
Trịnh Hải tái mặt vội nói xin lỗi lia lịa.
Dương Chấn Phong nỗi tiếng là rất kỹ tính, nhân viên của anh ta cũng vậy.
Họ đều phải được đào tạo một cách kỹ lưỡng trước khi được trở thành nhân viên chính thức của công ty.
Sự việc lần này vô tình để Dương Chấn Phong đi check store nhìn thấy, đã làm cho anh ta tức giận và muốn đuổi việc Trịnh Hải.
Kể cả là phải tuyển lại hết toàn bộ nhân viên trong cửa hàng này.
Lâm Chi nghe cách Dương Chấn Phong nói và cả thái độ của Trịnh Hải thì cũng cảm thấy lo lắng trong lòng.
Nhưng cô chỉ là một nhân viên nhỏ, thấp cổ bé họng, nếu nói vài lời thì người ta có chịu lắng nghe hay không?
Lâm Chi muốn lấy dũng khí nói nhưng nhìn sắc mặt hầm hầm của Dương Chấn Phong lại làm dũng khí ấy của cô biến mất.
Dương Chấn Phong không nói thêm lời nào nữa sau đó, anh ta cùng Phượng Đan ra khỏi phòng riêng của cửa hàng này và bước ra bên ngoài.
Nhân viên nhìn thấy ông chủ lớn thì vừa thích vừa sợ.
Họ thích là vì Dương Chấn Phong rất đẹp trai, tuy tuổi 30 nhưng rất phong độ, hơn cả đám thanh niên hai mươi hai mấy.
Bộ vét và chiếc đồng hồ đeo trên tay đều là hàng hiệu.
Đôi khi có nhân viên chỉ ước được anh ta cho chiếc đồng hồ đó thì đã đủ để sống cả đời.
Mặc khác của sự thích là sợ, họ sợ ông chủ bởi vì sự nghiêm khắc rất nhiều ở anh ta.
Dương Chấn Phong rất khó tính, nghe đồn anh ta đã đuổi rất nhiều cấp dưới trong tuyến văn phòng.
Lương bỗng Dương Chấn Phong trả sẽ cao hơn bên ngoài, nhưng nếu làm không tốt hoặc không ưng ý ông chủ lớn thì cũng sẽ rất khó ăn được mức lương ấy.
Mọi ánh mắt của nhân viên trong cửa hàng đều hướng đến Dương Chấn Phong cho đến khi tất cả những ánh mắt ấy quay sang một người khác.
Khoan đã! Thưa sếp! Tiếng của Lâm Chi vang lên.
Dương Chấn Phong dừng lại, đôi chút ngạc nhiên anh ta quay ra sau.
Phượng Đan cũng quay lại xem có việc gì?
Lâm Chi chạy đến, cô không phải là năn nỉ Dương Chấn Phong đừng đuổi việc hay là nhờ anh ta nương tay với Trịnh Hải mà đơn giản cô chỉ nói là: Cám ơn anh!
Phượng Đan khá ngạc nhiên, cô còn nhìn xem biểu hiện của sếp.
Tất cả các nhân viên thậm chí là khách hàng cũng nhìn về hướng của Dương Chấn Phong.
Nét mặt cau có và khó chịu của Dương Chấn Phong bỗng tan đi, trước khi nói với Lâm Chi thì đôi môi ấy đã cười nhẹ một cái: Đi học võ rồi bẻ gãy tay những tên như thế.
Dương Chấn Phong nói rồi quay lưng bước đi.
Lâm Chi ngây người.
Câu nói ấy, nụ cười ấy và cả hàng chân mày nhướng lên của người đó khi nói với cô, bất chợt lại lắng sâu trong tâm trí.
Buổi tối, Lâm Chi ngã người trên chiếc giường nhỏ.
Cô nhớ lại hình ảnh của Dương Chấn Phong, một hình ảnh của một ông sếp nghiêm khắc và một hình ảnh của chàng trai khi cười thật khác biệt.
Đẹp trai quá! Thật là đẹp trai!
Lâm Chi cứ nhớ mãi hình dáng của Dương Chấn Phong, không phải là cô chú ý đến địa vị của anh ta mà là hành động và cử chỉ của anh ta đối với cô.
Người có nhân cách như vậy thì là người tốt có phải không? Không biết anh ấy có nhớ đến một nhân viên nhỏ bé như cô không nhỉ?
Lâm Chi đặt tay lên tim.
Thôi xong rồi! Có phải cô đã bị dính thính của người ta không? Không đâu Lâm Chi, đây chỉ là rung động nhất thời mà thôi.
Trai đẹp trên đời có rất nhiều, gặp ai cũng dính thính thì sao mà coi được.
Nhưng mà anh ấy bảo mình làm gì nhỉ? Học võ ư? Lâm Chi chợt lăn qua chụp lấy chiếc điện thoại, để cô search xem con gái thì nên học võ nào mới phù hợp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...