Lâm Chi đi ra cô đợi bác sĩ khám cho Dương Chấn Phong xong thì mới vô lại.
Hai bàn tay Lâm Chi đan vào nhau, cô nhìn anh ấy cười mỉm.
Bữa sau nên khóa cửa lại nhỉ? Dương Chấn Phong nói, ánh mắt hiện lên tia cười.
Lâm Chi cắn cái môi, lườm anh ấy một cái sau đó cầm túi lên: Em về đây.
Dương Chấn Phong hạ mắt, hụt hẫng nói: Ừm, em về đi.
Dù sao ai cũng về cả rồi, chỉ còn mỗi mình anh ở trong này thôi.
Lâm Chi ngồi xuống bên mé giường, cô nắm tay Dương Chấn Phong: Em xin lỗi nhưng em không thể ở đây với anh cả ngày được.
Ngày mai em sẽ vô chứ?
Em không hứa trước được.
Dương Chấn Phong thêm hụt hẫng, anh thở dài rồi rút tay lại: Thôi em cứ về đi, đừng lo cho anh.
Lâm Chi bỗng hôn lên má Dương Chấn Phong một cái, cô nói nhỏ bên tai anh: Em không hứa trước là khi nào em vô thôi, chứ ngày mai thì em vẫn sẽ đến thăm anh.
Cô đứng dậy mỉm cười sau đó thì đi ra khỏi phòng bệnh.
Dương Chấn Phong cảm thấy Lâm Chi rất dễ thương, nhưng ký ức của anh về Lâm Chi cũng bị mất đi một số phần, anh không hoàn toàn là nhớ hết về cô ấy.
Tuy nhiên đó chẳng phải là điều quan trọng, bởi vì anh biết anh thích cô gái đó là được rồi.
Dương Chấn Phong suy nghĩ và cười nhẹ.
Ánh mắt đang vui của anh bỗng dưng lắng xuống, một chuyện khác khiến anh phải thôi nghĩ về Lâm Chi.
Dương Chấn Phong cầm điện thoại ở trên bàn, anh mở nguồn lên.
Tìm vào mục danh bạ, Dương Chấn Phong không thấy mình lưu số của vợ.
Liệu anh có lưu tên của cô ta không? Nhưng lướt đến nhiều cái tên lại không thấy anh quên cái tên nào ngoài chị gái.
Dương Chấn Phong cứ lướt lướt, cuối cùng anh nhìn thấy hai chữ kỳ lạ ác nữ.
Trong đầu anh bỗng nhớ lại một hình ảnh của quá khứ.
Lúc anh đang đứng ở đâu đó, gọi điện thoại sau đó thì rất cáu giận, và rồi đã đổi tên lưu vào hai chữ ác nữ này.
Rốt cuộc cô ta tên là gì?
Dương Chấn Phong nhấn vào chữ ác nữ ấy để gọi nhưng không thể gọi vào số đó.
Người dùng đã cúp nguồn hoặc đã chặn liên lạc.
Dương Chấn Phong chớp mắt, anh nhấn gọi cho Luật sư Toàn.
Alo, anh Phong ạ?
Ừ là tôi đây.
Anh đã khỏe hơn nhiều chưa? Nghe tin anh bị nạn tôi đã rất bàng hoàng.
Dương Chấn Phong nói: Tôi khỏe nhiều rồi, cám ơn anh.
Có chuyện này tôi muốn hỏi đó là...
Luật sư Toàn chưa nghe hết đã cắt ngang : À chuyện đơn ly hôn phải không? Vợ của anh đã đồng ý ký đơn rồi, cô ấy có đến gặp tôi và đưa lá đơn có chữ ký của mình.
Với lại yêu cầu về phân chia tài sản thì vợ anh nói sẽ không lấy bất kỳ tài sản nào cả.
Bây giờ chỉ cần mỗi chứ ký của anh nữa là xong.
Dương Chấn Phong có nghe mẹ nói là sau khi anh khỏe luật sư sẽ giúp anh giải quyết vấn đề hôn nhân.
Nhưng anh lại chưa nghe mẹ nhắc gì về chuyện vợ đã ký đơn và đến gặp luật sư Toàn.
Đọc cho tôi tên đầy đủ của vợ ghi trong lá đơn.
Luật sư Toàn hơi ngạc nhiên nhưng anh vẫn đọc: Vợ là Trịnh Mỹ Duyên.
Dương Chấn Phong chớp đôi mắt, cái tên Trịnh Mỹ Duyên xuyên vào thính giác của anh đi đến cơ quan giác quan của não bộ.
Nghe hơi quen, rõ ràng là anh nghe hơi quen.
Nhưng anh vẫn không nhớ ra cô ta.
Được rồi, anh làm việc của anh đi.
Tôi cúp máy đây.
Dương Chấn Phong nhấn vào danh mục ảnh, nhưng cũng không có bức ảnh nào khác lạ để anh nghĩ đó có thể là Trịnh Mỹ Duyên.
Anh tự dưng lại cảm thấy người phụ nữ đó thật bí ẩn và bắt đầu tò mò nhiều hơn về cô ấy.
Vợ đang ở nhà sao? Nếu ở nhà nhưng lại không vô thăm mình lấy một lần thì là đang trốn mình à?
Miệng Dương Chấn Phong kéo lên độ cong: Trốn ở nhà nôn nóng ly hôn ư?
Quản gia Khiêm đang dặn dò mấy người làm vườn tỉa cây thì điện thoại ông reo lên.
Ông xem màn hình thì thấy đó là số của cậu chủ.
Quản gia trượt nút xanh: Dạ tôi nghe thưa cậu.
Kêu vợ tôi nghe máy đi.
Dạ, mợ không có ở đây.
Dương Chấn Phong nói: Cô ta đi đâu rồi?
Ông Khiêm yên lặng một chút rồi mở miệng trả lời: Mợ đã bỏ đi mấy ngày nay rồi cậu à.
Dương Chấn Phong ngạc nhiên: Bỏ đi!?
Dạ, mợ đã dọn hết đồ đạt và đi rồi.
Cô ta có nói đi đâu không?
Không cậu ạ, mợ chỉ nói đi đến nơi thuộc về mợ.
Ngoài ra, thì trong nhà không một ai biết là mợ đi đâu cả.
Nhà mẹ đẻ thì sao?
Cũng không có đâu cậu, vì tôi nghe bà chủ nói với cụ là mợ không hề về nhà mẹ đẻ.
Dương Chấn Phong nghe vậy thì không hỏi thêm gì nữa.
Cô ta đã rời khỏi nhà, thảo nảo mới không thấy xuất hiện tại bệnh viện.
Đưa đơn cho luật sư sau đó thì biến mất.
Nói thế nào thì cô ta vẫn thật kỳ lạ, mà không thật là mờ ám mới phải.
Mẹ Dương Chấn Phong về nhà, bà vừa gặp Bơm thì gọi ngay nó vào phòng để hỏi chuyện.
Con có biết cụ bực gì bà chủ không?
Bơm suy nghĩ rồi nói: Dạ chắc tại mấy bức hình.
Bà Trúc Anh nhíu mày: Hình gì?
Bơm cái tật nói năng là không biết nghĩ trước nghĩ sau, nên hỏi trúng cái nó biết là nó trả lời ngay.
Dạ hình bồ nhí cậu Phong.
Cái cô mà lúc nãy ở trong bệnh viện bà cụ nhìn thấy đấy ạ.
Mà nghĩ sao cô đó dám vô viện thăm cậu cơ chứ? Bà thấy nên bà tức lắm.
Tại bà thương cô Duyên mà, cái này bà chủ cũng biết đó.
Dù gì cậu cũng là chồng của mợ Duyên, mợ không có ở đây nhưng tiểu tam kia cũng đâu có quyền gần gũi cậu khi không có mợ.
Nhưng không chỉ riêng gì bà cụ đâu, con đây còn thấy tức.
Tuy con không thích mợ Duyên lắm nhưng tiểu tam thì con không có ưa.
Mặt dày là ghét à.
Bơm nói thôi là nói, nói đụng nói chạm ai cũng chả để ý.
Bà Trúc Anh thở mạnh ra, nghiêm giọng: Hình ở đâu mà bà nội thằng Phong có?
Bơm lắc đầu: Cái này thì con không biết, chỉ biết là có ai đó gởi đến cho mợ, mợ không có nhà nên bà cụ nhận giùm sau đó thì bà mở ra xem luôn.
Bà Trúc Anh ngẫm nghĩ một chút thì bảo: Ra ngoài đi.
Bơm chớp mắt, chả hiểu sao tự dưng kêu vô hỏi đã rồi bắt đi ra như kiểu hết giá trị lợi dụng vậy.
Đáng lý phải cám ơn con, con ra ngoài được rồi chứ.
Cái nhà cậu Phong này thật là kỳ cục, từ trên xuống dưới ai cũng kỳ cục hết trơn.
Bơm lẩm bẩm nói rồi đi xuống lầu.
Mẹ Dương Chấn Phong ngồi trong phòng, nghe qua lời Bơm thì bà mới hiểu tại sao mẹ chồng lại nói bà xem lại tư cách làm mẹ.
Bà nội thằng Phong là người coi trọng cái tình cái nghĩa, vậy nên bà mới giận.
Cũng bởi như nhỏ Bơm nói bà rất thương con Mỹ Duyên.
Nó bỏ đi nhưng thủ tục ly hôn vẫn chưa giải quyết dứt điểm, xét về tình về lý thì Phong vẫn là chồng nó.
Còn Lâm Chi thì chưa thể xem là bạn gái mới của thằng Phong được.
Bà Trúc Anh chậc nhẹ lưỡi, bà cũng không muốn phải cạn tình cạn nghĩa gì với Mỹ Duyên.
Nhưng bà không thể chấp nhận được chuyện chồng đang bệnh đau mà nó lại dửng dưng bỏ đi biệt tâm như thế.
Là nó đã có lỗi với con trai của bà trước.
Bà mặc kệ nội thằng Phong giận hay không giận, riêng cái tâm bà thì bà thấy bà chẳng có làm gì sai cả.
Lâm Chi nó thương thằng Phong thì cứ để nó đến chăm sóc cho thằng Phong cũng được.
Vậy cũng là để cho chính con Mỹ Duyên nó tự thấy, làm vợ mà chả ra sao thì mới phải thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...