Tiểu Tà Thần

Chỉ năm ngày sau, Tiểu Tà đã trở về hồ Một Tháp, nhìn lại cảnh vật vẫn y nguyên như lúc ra đi không có gì thay đổi.

Âu Dương Bát Không, lão đầu của Tiểu Tà đang ngồi trước cửa nhìn trời.

Tiểu Tà chạy vào ôm chầm lấy lão già:

– Ông nội! Con đã về đây.

Âu Dương Bát Không nhìn Tiểu Tà hỏi:

– Sao rồi? Chuyện gì đã xảy ra ngoài giang hồ?

Tiểu Tà kể lại việc “Hắc Huyết Thần Trâm” xuất hiện trên tay một ác ma gọi là Võ Si. Chính “Hắc Huyết Thần Trâm” này đã sát hại các chưởng môn Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Chung Nam ...

Âu Dương Bát Không giật mình:

– Thế là đến lúc ta phải trở lại võ lâm giang hồ để ổn định lại các môn phái.

Nhưng “Hắc Huyết Thần Trâm” là bảo vật trấn sơn của Phiêu Hoa cung, sao lại lọt vào tay tên ác ma Võ Si?

Tiểu Tà lắc đầu:

– Điều đó con chưa khám phá được, nhưng hiện nay chưởng môn các phái đều bị Thần Võ môn bắt nhốt tại Thần Tiên đảo.

Âu Dương Bát Không cau mày:

– Thần Tiên đảo? Ngươi đã có lần nào ra đến đó chưa?

Tiểu Tà nói:

– Năm trước người của Thần Võ môn giả mạo Lý Mẫn Cốc gạt con đem nhốt ngoài Thần Tiên đảo, cuối cùng con đã hạ sát những tên cầm đầu trong tổ chức Thần Võ môn ở đó và trở vào đất liền.

Âu Dương Bát Không hỏi:

– Như vậy những nạn nhân mất tích vẫn còn bị giam ở đó sao?

– Đúng vậy! Hiện nay họ vẫn còn bị giam cầm ở đó.

– Tên môn chủ Thần Võ môn hiện nay là ai?

Tiểu Tà nói:

– Độ Vĩnh Thiên.

Âu Dương Bát Không cau mày:

– Đó là một tên ác ma, trước đây mười năm võ công siêu quần, không ngờ ngày nay thế lực của nó ghê gớm như vậy. Nếu không diệt trừ thì không thể dẹp loạn trên giang hồ được.

Tiểu Tà thêm vào:

– Thần Võ môn còn kết hợp với tổ chức Hắc y sát thủ, bọn người này cũng là những cao thủ võ lâm bị chúng ép chế phải đem sinh mạng phụng sự cho chúng.

Âu Dương Bát Không nói:

– Tên cầm đầu tổ chức “Hắc y sát thủ” là ai?

– Giang Chấn Vũ.

Ngoài ra còn có gì quan trọng không?

– Có hai thiếu nữ tên Kiều Tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh đã cứu con trong lúc bị thương, hai cô này tự xưng là đệ tử của Trường Bạch Sơn, không biết có liên hệ với chúng ta như thế nào?

Âu Dương Bát Không nói:

– Hai người đó chính là đệ tử của sư huynh ta trước kia cũng ở tại Trường Bạch sơn, nhưng tại sao chúng nó lại xuất hiện?

Tiểu Tà nói:

– Tại sao xuất hiện thì con không rõ nguyên nhân, nhưng võ công hai cô gái này rất thâm hậu, biết cả cách điểm huyệt rất cao siêu làm cho con mê man bất tỉnh để chữa bệnh.

Âu Dương Bát Không gật đầu:

– Điều đó không có gì lạ, vì họ cũng cùng một sư môn.

Tiểu Tà nói:

– Bây giờ chúng ta phải làm gì để cứu nguy cho giang hồ võ lâm. Vì Thiếu Lâm Tự đã nổi lên hai mươi bốn tiếng chuông báo động.

Âu Dương Bát Không khẩn cấp:

– Đã đến lúc ta phải rời hồ Một Tháp vào Trung Nguyên. Tiểu Tà! Con phải trở lại đảo Thần Tiên thả hết chưởng môn các phái bị cầm giữ nơi đó và đưa họ vào đất liền. Việc này con có làm được không?

Tiểu Tà gật đầu:

– Đương nhiên là được rồi. Nhưng ít nhất phải mất một thời gian. Khoảng bảy ngày.

Âu Dương Bát Không nói:

– Cũng được! Ta sẽ đợi ngươi bảy ngày để chờ đón các người mất tích trở về, đồng thời chính bản thân họ có trách nhiệm diệt trừ kẻ bạo ác. Thôi. Chúng ta đi.

Nói xong, Âu Dương Bát Không sửa soạn hành trang rời khỏi hồ Một Tháp.

Còn Tiểu Tà lưu lại một hôm gặp lại bạn bè rồi mới từ giã gấp rút ra đi ...

Cái tin Âu Dương Bát Không trở về Trung Nguyên làm chấn động võ lâm.

Nhất là Độ Vĩnh Thiên, môn chủ Thần Võ môn và Giang Chấn Vũ, cầm đầu tổ chức Hắc y sát thủ.


Hai tên ác ma này đã biết sẽ xảy ra một trận quyết chiến ác liệt, nên đã chuẩn bị thuộc hạ để giao tranh.

Âu Dương Bát Không vừa vào đến Khai Phong vội tìm một nơi ẩn dật chờ cơ hội. Nhưng người của Thần Võ môn rải khắp trong thiên hạ, có tin gì mà không biết được.

Âu Dương Bát Không là người lão luyện giang hồ, từng nổi danh trước đây hai mươi năm, nên lão để một thời gian chờ đợi Tiểu Tà giải thoát các chưởng môn bị mất tích ở đảo Thần Tiên, rồi mới hành động.

Việc đầu tiên là tìm đến Phiêu Hoa cung, để biết tại sao vật trấn sơn chi bảo của họ lọt vào tay lão ác ma Võ Si.

Phiêu Hoa cung tọa lạc trên một miền núi hẻo lánh, nhưng cảnh vật rất xinh tươi.

Trước đây năm mươi năm là nơi ở một vị thần ni, chuyên nghiên cứu về độc vật. Môn phái này chỉ toàn là đàn bà. Bảo vật trấn sơn của họ lưu truyền chính là “Hắc Huyết Thần Trâm”.

Mặc dù “Hắc Huyết Thần Trâm” lợi hại như vậy, nhưng người của Phiêu Hoa Cung không bao giờ ra khỏi vùng núi non này, cũng không dùng loại vũ khí này để làm hại sinh mạng người của các môn phái.

Cho nên, việc “Hắc Huyết Thần Trâm” bị lọt ra ngoài giang hồ quả là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Trời vừa rựng sáng ...

Ánh nắng mặt trời vừa ló ra khỏi non Đông, rải trên đọt cây, kẽ lá, nơi chân Phiêu Hoa Sơn đã thấy xuất hiện một lão nhân đầu tóc bạc phơ, đôi mắt sáng quắc, mày rậm, tai to.

Người này chính là Âu Dương Bát Không.

Nhưng ông ta chưa trèo lên con đường đá hướng về đỉnh núi thì đã có một bóng người xuất hiện, lưng đeo trường kiếm, nạt lớn:

– Lão tặc! Ngươi đến đây làm gì?

Âu Dương Bát Không nhìn thấy đối thủ mặt mày có vẻ rất hung dữ, hỏi:

– Ác tặc! Ngươi đón đường ta có việc gì?

Hắc y nhân kiêu hãnh:

– Có lẽ nào ngươi không nhận ra ta? Ta là Thiên hạ đệ nhất nhân, người giang hồ tạm gọi tên ta là Võ Si.

Âu Dương Bát Không trố mắt:

– A! Té ra là ngươi! Lâu nay ngươi đã đầu phục Thần Võ môn để phá phách các môn phái trong giang hồ. Hôm nay ngươi đã hết số rồi.

Võ Si cười ha hả:

– Trước kia ngươi đã kinh sợ chất độc của “Hắc Huyết Thần Trâm”, bỏ đi biệt tích mười mấy năm. Hôm nay bỗng nhiên xuất hiện, không lẽ ngươi dám đối phó với “Hắc Huyết Thần Trâm” sao?

Võ Si vừa nói vừa đưa cao bàn tay lên, một ánh sáng màu đen chiếu ra khác hẳn với loại ánh sáng thường thấy.

Âu Dương Bát Không biết ngay đó là “Hắc Huyết Thần Trâm”, trong lòng kinh ngạc hỏi:

– Bảo vật trấn sơn của Phiêu Hoa cung sao lại lọt vào tay ngươi?

Võ Si nói:

– Chuyện đó ngươi không cần phải suy nghĩ, chỉ cần suy nghĩ xem, ngươi có đủ bản lãnh đối phó với loại kim độc này hay không?

Nói về võ công của Âu Dương Bát Không muốn thắng Võ Si đã khó khăn rồi, huống hồ trong tay hắn còn có loại kim độc nữa.

Âu Dương Bát Không có vẻ e ngại, biết rằng chất độc “Hắc Huyết Thần Trâm” là loại đệ nhất độc trong thiên hạ, đã gần mười mấy năm nghiên cứu về độc tính, chưa có cách nào tìm ra phương pháp hóa giải, Nhưng trước tai nạn hủy diệt võ lâm, Âu Dương Bát Không cũng không thể vì tránh né chất độc này mà không dám liều lĩnh.

Âu Dương Bát Không hét lên một tiếng, dùng “Cô Tinh Kiếm Pháp” thân mình chập chờn như một ánh sao, một vùng sáng di động làm cho Võ Si không có cách nào sử dụng “Hắc Huyết Thần Trâm” vào đúng mục tiêu.

Tuy nhiên, không thể dùng công lực tránh né “Hắc Huyết Thần Trâm” mà không phản kích đối phương. Âu Dương Bát Không đã mấy lần dùng “Đại Bi Chỉ”.

điểm tới, nhưng với Võ Si không còn là món lợi hại trong võ công nữa, ngay cả thuốc nổ đối với Võ Si cũng chẳng còn có hiệu lực.

Âu Dương Bát Không đã dùng hết tuyệt kỹ võ công giao đấu với Võ Si, nhưng không có kết quả, chỉ làm cho Võ Si không có cách nào sử dụng “Hắc Huyết Thần Trâm” mà thôi.

Tình thế nếu kéo dài, chắc chắn Âu Dương Bát Không không còn đủ sức giao tranh.

Giữa lúc ấy, từ trên mé núi một bóng người phi thân nhanh như điện xẹt.

Bóng người này vừa đến cách đấu trường mười bước đã dừng lại. Đây là một đạo cô, mình mặc áo màu tím khoảng ba mươi tuổi, mặt hoa da phấn, hàm răng trắng như ngọc, tay cầm phất trần lớn tiếng nói:

– À! Tên ăn trộm! Ngươi đã gạt gẫm đệ tử của ta để lấy cắp hai cây “Hắc Huyết Thần Trâm”. Ta tìm ngươi rất khổ sở, hôm nay mới gặp ngươi đây.

Võ Si nhìn thấy vị đạo cô này đã biến sắc, vì đạo cô này chính là Phiêu Hoa cung chủ, chủ nhân của “Hắc Huyết Thần Trâm”. Tuy nhiên Võ Si không còn cách gì chạy thoát được, liều mạng nhắm ngay đối thủ phóng kim độc ra, hy vọng trong lúc sơ ý Phiêu Hoa cung chủ sẽ lâm nạn, không ngờ Phiêu Hoa cung chủ chỉ cười một tiếng, cây phất trần quét ngang một cái, “Hắc Huyết Thần Trâm” đã dính vào lông đuôi phất trần.

Phiêu Hoa Cung Chủ với một động tác rất lanh lẹ, đã thu “Hắc Huyết Thần Trâm” bỏ vào túi cười nói:

– Ác ma! Còn một cây thần kim nữa, hãy mau phóng tiếp.

Sự thật cây “Hắc Huyết Thần Trâm” thứ hai đang ở trong tay Giang Chấn Vũ, đệ tử của hắn. Võ Si mặt tái mét, muốn bỏ chạy nhưng Âu Dương Bát Không đã hiểu ý sử dụng chiêu pháp “Cô Tinh” như một luồng ánh sáng bao trùm cả đấu trường làm cho Võ Si không còn cách nào chạy trốn được, túng thế y phải liều lĩnh xông vào giao đấu với Phiêu Hoa cung chủ.

Phiêu Hoa cung chủ cười lên mấy tiếng, vung phất trần điểm vào người Võ Si làm cho Võ Si mấy lần lăn lộn nhưng vẫn không bị thương. Âu Dương Bát Không tức giận dùng Đại Bi Chỉ điểm vào các yếu huyệt của hắn, nhưng vẫn không có kết quả.

Phiêu Hoa cung chủ thấy vậy lập tức phóng ra một cây “Hắc Huyết Thần Trâm” vào người Võ Si.

Võ Si tuy đã luyện thành Kim cương bất hoại chi thân, đối với vũ khí bình thường không xâm nhập được cơ thể, nhưng đối với “Hắc Huyết Thần Trâm” là môn kịch độc đệ nhất võ lâm, nên toàn thân run lên.

Chính lúc này là lúc Âu Dương Bát Không có thể sử dụng Đại Bi Chỉ để phế bỏ võ công của Võ Si, nhưng Phiêu Hoa cung chủ đã thuận tay và nhanh lẹ điểm cán phất trần vào yếu huyệt của Võ Si, làm cho Võ Si té nhào xuống đất nằm yên không nhúc nhích, miệng rỉ máu tươi.

Phiêu Hoa cung chủ quay lại nghiêng mình chào Âu Dương Bát Không một lễ:

– Bần ni kính chào Âu Dương tiên sinh. Đã mười mấy năm Âu Dương tiên sinh rời khỏi Trường Bạch sơn mất tích giang hồ, không ngờ hôm nay lại tái xuất, bần ni hân hạnh bái kiến.

Âu Dương Bát Không đáp lễ:

– Lão phu đã có nguyện ý rời bỏ giang hồ, chỉ vì bọn ác ma đã lợi dụng “Hắc Huyết Thần Trâm” làm rối loạn võ lâm, sát hại một số chưởng môn các môn phái, còn bắt mất tích một số cao thủ võ lâm, điều này lão phu không thể ngồi yên được.

Phiêu Hoa cung chủ nói:


– Âu Dương tiên sinh! Những việc vừa xảy ra đúng là tai nạn trong võ lâm, cũng do bọn ác ma gây nên. Vậy thì chúng ta có thể truy vấn tên ác ma này để hiểu được nguyên nhân.

Dứt lời bước đến bên Võ Si hỏi:

– Ác ma! Hiện tại ngươi đã bị ta dùng công phu độc môn phế bỏ võ công rồi, nếu ngươi còn muốn sống phải kể rõ mọi âm mưu của ngươi từ trước đến giờ.

Võ Si mặt mày tái nhợt:

– Xin cung chủ cứ hỏi.

Phiêu Hoa cung chủ hỏi:

– Ngươi là người của môn phái nào?

Võ Si đáp:

– Thuộc hạ của Thần Võ môn.

– Tức là thuộc hạ của Độ Vĩnh Thiên phải không? Võ công ngươi cao siêu như vậy, tại sao lại đi làm nô lệ cho Độ Vĩnh Thiên?

– Đó là chuyện riêng của chúng ta, không thể nói được.

Âu Dương Bát Không bước tới hỏi:

– Võ Si! Ngươi chỉ cần kể lại âm mưu của Độ Vĩnh Thiên cũng đủ.

Võ Si trợn mắt:

– Các ngươi không đủ tư cách để tra vấn việc này. Hãy giết ta đi, đừng hỏi nữa.

Phiêu Hoa cung chủ nghĩ thầm:

Nội quy của Thần Võ môn là thuộc hạ trước khi chết không được tiết lộ việc làm của nội bộ, liền hỏi:

– Ác ma! Ngươi đã dùng phương pháp gì để gạt đệ tử ta lấy “Hắc Huyết Thần Trâm” cho ngươi?

Võ Si nói:

– Điều đó ngươi nên hỏi đệ tử của ngươi thì hơn.

Phiêu Hoa cung chủ nói:

– Dĩ nhiên ta đã biết rồi! Có phải Thần Võ môn chủ trương hủy diệt cao thủ võ lâm, âm mưu đưa người của Thần Võ môn vào thay thế bang chủ các môn phái để khống chế võ lâm hay không?

Võ Si đáp:

– Đúng vậy! Chính ngươi đã biết rồi còn hỏi ta làm gì?

Phiêu Hoa cung chủ nói:

– Bổn Cung có mười hai cây “Hắc Huyết Thần Trâm”, vừa rồi bị mất cắp hai cây, nay chỉ mới tìm lại được một cây, còn lại một cây nữa ở đâu?

Võ Si đáp:

– Ở trong tay người thủ lãnh Hắc y sát thủ.

Phiêu Hoa cung chủ hỏi:

– Có phải hắn là Giang Chấn Vũ không?

Võ Si đáp:

– Đúng! Ngươi hãy đi tìm hắn mà đòi lại.

Âu Dương Bát Không nói:

– Võ Si! Hiện nay có nhiều người bị mất tích trong giang hồ, những cao thủ ấy hiện nay ở đâu?

Võ Si đáp:

– Điều đó ta không biết. Ngươi có thể hỏi Độ Vĩnh Thiên.

Phiêu Hoa cung chủ suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

– Nếu ta chậm một bước, Phiêu Hoa cung của ta cũng lọt vào âm mưu của Thần Võ môn rồi.

Âu Dương Bát Không nói:

– Phiêu Hoa Cung chủ! Việc giang hồ đến đây đã quá rõ ràng, không cần phải hỏi gì thêm. Ước vọng của lão phu là sắp tới triệu tập đại hội các môn phái võ lâm, trừ diệt Thần Võ môn, để đem lại bình yên cho giang hồ, loại bỏ các tà phái.

Phiêu Hoa cung chủ nói:

– Đó là một điều đại nghĩa, nhưng bổn cung lâu nay không can thiệp vào chuyện của giang hồ, hiện nay bần ni phải đi tìm Giang Chấn Vũ lấy lại “Hắc Huyết Thần Trâm”, xin hẹn tái ngộ.

Vừa dứt tiếng Phiêu Hoa cung chủ lắc mình một cái đã biến mất vào rừng.

Âu Dương Bát Không đứng nhìn theo một lúc rồi quay qua Võ Si lẩm bẩm:

– Thôi, ta cũng tha mạng sống cho ngươi, vì võ công ngươi đã bị phế bỏ, giết ngươi không cần thiết.

Dứt lời Âu Dương Bát Không cũng quay lui bỏ đi.


Thời gian đã qua bảy ngày. Tại một tửu lâu tại Khai Phong. Trong lúc bọn Tiểu Linh đang ăn uống vui cười, chợt thấy Tiểu Tà bước vào, Tiểu Linh kêu lên:

– Tiểu Tà đã về rồi!

A Tam, A Tứ chạy đến hỏi:

– Tiểu bang chủ! Công việc ra sao rồi?

Tiểu Tà ngồi xuống ghế uống hết ba chén rượu mới nói:

– Ta từ đảo Thần Tiên về đây đã giải thoát xong bang chủ các môn phái và các cao thủ võ lâm mất tích. Các ngươi mấy hôm nay đã gặp được lão đầu của ta chưa?

Tiểu Linh nói:

– Chưa! Bọn em vẫn ở đây chờ tin huynh.

Tiểu Tà nói:

– Nghĩa phụ của muội đã về rồi, hãy mau trở lại Quân Sơn để gặp mặt.

Tiểu Linh mừng rõ nói:

– Thật vậy sao? Nếu vậy muội phải từ giã rồi. Xin tạm biệt.

Tiểu Tà nói:

– A Tam! A Tứ! Hãy đi với Tiểu Linh, ở đây không còn chuyện làm nữa.

Chúng ta sẽ gặp nhau tại trận đại hội quần hùng.

Theo lời nói của Tiểu Tà, Tiểu Linh cùng A Tam, A Tứ rời khỏi tửu lầu ra đi, còn Tiểu Tà cùng Tiểu Thất cũng đi tìm Âu Dương Bát Không.

Bấy giờ các chưởng môn và các võ lâm cao thủ mất tích lâu nay đã trở về Trung Nguyên, tin tức rất xôn xao, các môn phái đều củng cố nội bộ đồng tâm hiệp lực quyết định tiêu diệt Thần Võ môn.

Ngược lại, Thần Võ môn cũng nghe được tin ngày đem tìm cách tự vệ.

Tình hình hiện tại, ai cũng biết trước mắt là một trận huyết chiến kinh thiên động địa sắp xảy ra.

Tại Lang Châu thành, các tửu lâu đông nghẹt khách võ lâm, trong rừng sâu, trên lộ, những tên Hắc y sát thủ qua lại dày đặc. Những trưởng lão Cái Bang năm sáu túi cũng rải rác khắp các nẻo đường xó chợ.

Phía Tây Lang Châu Thành có chùa Phong Linh, một phân viện của Thiếu Lâm Tự. Nơi đây có một khoảng đất rộng, thưa thớt dân cư, ban đêm không có bóng người qua lại.

Trước đây, Tiểu Tà đã tập họp bọn thuộc hạ Thần Võ môn và Hắc y sát thủ, giao đấu một lần. Nhưng ngày nay chiến trường lại đổi khác, đối diện giữa hai mặt trận một phía là Thần Võ môn và Hắc y sát thủ, một phía là thuộc hạ các môn phái võ lâm liên kết.

Đúng vào ngày rằm tháng tám ...

Trăng tròn vành vạnh vừa gieo ánh sáng khắp nơi, tỏa trên cành cây kẽ lá ...

Trên tầng cao tháp Linh Cảm đã có rất nhiều người. Đó là các vị chưởng môn của các bang phái trong võ lâm tề tựu để họp mặt.

Trong cuộc họp mặt này có Âu Dương Bát Không và Tiểu Tà.

Trong lúc bang chủ các bang phái mới được thả về đang mở lời tri ân Âu Dương Bát Không đã tham gia dẹp loạn giang hồ, và Dương Tiểu Tà đã có công lớn trong việc khám phá tội ác của Thần Võ môn, thì bên ngoài đã nổi lên những tiếng hét chấn động.

Môn chủ Thần Võ môn đã điều động thuộc hạ đến bao vây Thất Linh cảm.

Lập tức, tiếng chuông của Thất Linh Cảm nổi lên liên tục hai mươi bốn tiếng.

Bên ngoài, các phân viện Thiếu Lâm, các chùa miếu đều đánh theo.

Khắp bốn mặt, đệ tử các bang phái võ lâm đều lao đến.

Tiếng bước chân rầm rập.

Ánh kiếm chói ngời dưới trăng.

Tất cả đều bao thành vòng vây thứ hai quanh tháp Linh Cảm.

Tiếng hét và tiếng vũ khí chạm nhau bên ngoài mỗi lúc một vang dội, chứng tỏ hai bên đã khai chiến.

Âu Dương Bát Không nói với các bang chủ các môn phái:

– Đã đến lúc triển khai rồi! Xin quý vị ra ngoài, cử người điều động thuộc hạ của mình nghênh chiến.

Tiểu Tà nói:

– Có cần dùng thuốc nổ để đối phó với đối phương không?

Âu Dương Bát Không nói:

– Chỉ cần tiêu diệt tên cầm đầu của Thần Võ môn, không nên lạm sát.

Chu Lăng, bang chủ Cái bang vừa mới trở về, gật đầu nói:

– Tội ác chỉ do tên Độ Vĩnh Thiên, môn chủ Thần Võ môn gây ra, hạ được cái gốc thì cành lá sẽ chết đi, không cần phải háo sát.

Mọi người đều đồng tình, cùng nhau rời khỏi tháp Linh Cảm.

Lúc này bên ngoài, thuộc hạ các bang phái đã dàn thành mặt trận, đối diện với người của Thần Võ môn.

Giữa trận chiến, một bóng người cao to, mặc áo màu tím cùng với một Hắc y đại hán, đang điều động thuộc hạ.

Hai người này, một người là Độ Vĩnh Thiên môn chủ Thần Võ môn, một người là Giang Chấn Vũ, là quản lãnh bọn Hắc y sát thủ.

Giang Chấn Vũ, tuy võ công không mấy lợi hại, nhưng trong tay có “Hắc Huyết Thần Trâm” chói ngời, làm cho ai nấy đều khiếp sợ.

Bỗng một trưởng lão Cái bang râu tóc bạc phơ cầm cây Đả cẩu bổng xông vào, dùng chiêu “Phi Vân Aùm Nguyệt” đánh tới Giang Chấn Vũ. Chiêu thức rất lợi hại trong bất ngờ, khiến cho Giang Chấn Vũ phải lùi lại, đồng thời thuận tay phóng “Hắc Huyết Thần Trâm” ra.

Cả đấu trường kinh hãi la lên. Ai cũng đinh ninh vị Trưởng lão Cái Bang đã bỏ mạng rồi. Giữa lúc đó, một bóng người lướt qua, dùng phất trần vung lên, cây “Hắc Huyết Thần Trâm” đã dính vào đó.

Việc này xảy ra trong chớp mắt, khiến cho ai nấy đều reo to.

– Phiêu Hoa Cung chủ!

Không sai! Phiêu Hoa cung chủ theo dõi Giang Chấn Vũ mấy hôm nay để thu lại cây “Hắc Huyết Thần Trâm” bị đánh cắp. Vị đạo cô chỉ cần cơ hội này đã lấy lại một cách dễ dàng.

Sau khi lấy “Hắc Huyết Thần Trâm” bỏ vào túi, Phiêu Hoa cung chủ hướng về quần hùng chào một lễ, rồi phóng mình bỏ đi, không muốn tham gia trận đấu.

Độ Vĩnh Thiên tức giận, đuổi theo, tung ra một chưởng, nhưng không còn kịp nữa. Chỉ nghe “bùng” một tiếng, đất cát bay lên mù mịt, còn Phiêu Hoa cung chủ đã không thấy bóng hình đâu nữa cả.

Tiểu Tà trông thấy giật mình, hỏi Âu Dương Bát Không:


– Vị đạo cô ở đâu mà bản lĩnh phi thường như vậy?

Âu Dương Bát Không nói:

– Đó là Phiêu Hoa cung chủ, chủ nhân của “Hắc Huyết Thần Trâm”. Bang phái này xưa nay không liên hệ với võ lâm.

Lúc này Độ Vĩnh Thiên đã quay lại, hướng vào vị trưởng lão Cái bang tấn công.

Giang Chấn Vũ tuy mất “Hắc Huyết Thần Trâm” nhưng hơi giận chưa dứt, cũng nhảy về hướng Trưởng lão Cái Bang đánh tới.

Chu Lăng vừa xuống khỏi tháp Linh Cảm, thấy vậy vội phi thân tiếp chiến.

Tiểu Linh chạy theo gọi lớn:

– Nghĩa phụ! Đừng vội!

Tiểu Tà cũng chạy theo nói:

– Chu Bang chủ! Hãy để vãn bối trừng trị hắn.

Vừa nói vừa phóng mình tới trước.

Nhưng Tiểu Tà vừa chạy đến nơi đã bị Độ Vĩnh Thiên cản lại quát:

– Tiểu Tử! Té ra ngươi là Dương Tiểu Tà. Chính ngươi đã làm tan vỡ tổ chức của bổn nhân. Hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Vừa nói vừa tống ra một chưởng. Tiểu Tà không nhịn vận hết công lực, trả lại một chiêu:

– Bùng!

Độ Vĩnh Thiên chỉ lắc lư thân mình, còn Tiểu Tà lùi lại hơn sáu bước. Rõ ràng nội lực của Tiểu Tà đã tăng trưởng sau khi ăn được nội đơn của con Quái Xà nhưng vẫn chưa chịu nổi chưởng lực của Độ Vĩnh Thiên.

Âu Dương Bát Không hét to:

– Tiểu Tà! Hãy lui ra!

Vừa nói vừa xông tới, rút kiếm sử dụng Cô Tinh kiếm pháp, thân mình như một luồng sao xẹt, bay lơ lửng trên không trung, thế kiếm rất lợi hại, bao trùm cả một vùng không gian.

Quần hùng đều chóa mắt!

Trước đây hai mươi năm, các cao thủ giang hồ đều đồn đãi Cô Tinh kiếm pháp là môn kiếm pháp lợi hại thuộc vào hàng đệ nhất võ lâm, nhưng đến nay mọi người mới trông thấy uy lực của nó.

Những tiếng reo hò nổi lên ...

Ánh trăng không còn chiếu sáng bằng ánh kiếm của Âu Dương Bát Không.

Bọn Hắc y sát thủ tuy là bọn người gan dạ trong giao đấu, song họ chỉ là những cao thủ bị mua chuộc vì tiền bạc, hoặc bị uy hiếp sinh mạng, lúc này đứng trước quần hùng võ lâm tự nhiên thấy việc bảo vệ Thần Võ môn không chính đáng, nên tự động bỏ trốn, chỉ còn lại một số người.

Trận chiến cũng vì thế mà rối loạn, bọn thuộc hạ Thần Võ môn bị các môn phái khác sát hại rất nhiều, máu đọng từng vũng.

Độ Vĩnh Thiên và Giang Chấn Vũ biết không thể chống cự nổi, muốn bỏ trốn, nhưng vòng vây của các môn phái liên kết mỗi lúc một siết chặt hơn.

Lúc này, Tiểu Tà, Tiểu Thất, A Tam, A Tứ đều tham gia vào vòng chiến.

Tiểu Tà dùng phi đao xạ thẳng vào người Độ Vĩnh Thiên, còn Tiểu Thất dùng Hàn ngọc đao chặt đứt các trường kiếm của các cao thủ thuộc hạ Thần Võ môn làm cho Độ Vĩnh Thiên lâm vào thế đơn độc.

Độ Vĩnh Thiên lúc này không còn đủ can đảm chiến đấu nữa, sức lực cũng gần kiệt quệ, nên vội vã hướng về phía Chu Lăng bang chủ Cái Bang đánh ra một chưởng, làm cho Chu Lăng phải lùi lại, rồi nhân cơ hội thoát ra.

Nhưng vừa chạy được mấy bước, đã bị chưởng môn phái Võ Đang đánh ngược trở lại.

Độ Vĩnh Thiên kinh hãi hướng về phía Bắc thoát ra, lại bị chưởng môn phái Thiếu Lâm dùng thiền trượng truy kích. Tiếp theo, lại có mấy hòa thượng cao thủ dùng Thất tinh trận vây hãm.

Độ Vĩnh Thiên chẳng khác gì một con thú rừng bị nhốt trong cũi sắt, chạy tứ tung, nhưng không chỗ nào thoát ra được.

Giang Chấn Vũ võ công yếu kém, trước đó đã bị chưởng môn phái Nga Mi dùng Xích luyện thần chưởng đánh trọng thương, đang nằm dưới đất chờ chết.

Bấy giờ bọn thuộc hạ Thần Võ môn lớp chết lớp bỏ trốn. Chiến trận dần dần lắng dịu.

Tiểu Tà căm hận Độ Vĩnh Thiên đã đánh hắn lần trước gần bỏ mạng, nên lần này quyết tâm trả thù.

Nhân cơ hội Độ Vĩnh Thiên bị vây trong Thất tinh trận, liền dùng bảo đao chém đứt vai mặt của Độ Vĩnh Thiên, làm cho lão té nằm dưới đất.

Âu Dương Bát Không chạy đến, dùng Đại Bi Chỉ pháp điểm vào yếu huyệt của Độ Vĩnh Thiên, phế bỏ võ công.

Độ Vĩnh Thiên cảm giác trước sau cũng không thể nào giữ được mạng sống, thừa cơ dùng chưởng đánh vào Thiên Linh Cái tự vận.

Âu Dương Bát Không thấy kẻ gây tội ác đã tự hủy sinh mạng, liền ra lệnh mở vòng vây, thả hết những thuộc hạ còn sống sót của Thần Võ môn và Hắc y sát thủ được tự do.

Đại loạn võ lâm qua mười năm đã giải quyết xong.

Âu Dương Bát Không nhìn qua quần hùng:

– Sở dĩ hơn mười năm qua, lão phu phải rời võ lâm giang hồ ẩn cư nơi hồ Một Tháp là để mưu cầu dẹp loạn giang hồ. Hôm nay sứ mạng đã xong, quý vị chưởng môn hãy trở về củng cố nội bộ, còn lão phu xin được trở về chốn cũ là Trường Bạch sơn để tu luyện như trước. Xin hẹn tái ngộ!

Dứt lời, Âu Dương Bát Không đã phóng mình ra khỏi địa hạt Linh Phong tự.

Tiểu Tà, Tiểu Thất, A Tam, A Tứ cũng cùng chạy theo.

Tiểu Tà nói:

– Ông nội! Xin cho con theo ông nội về Trường Bạch sơn.

Âu Dương Bát Không dừng chân nói:

– Tiểu Tà! Ngươi muốn theo ta hay đi đâu tùy ý. Trách nhiệm của ta, và bổn phận của ngươi giờ này đã kết thúc.

Tiểu Tà nói:

– Con và Tiểu Linh tình nguyện đi theo ông nội để phụng sự suốt đời.

Tiểu Thất, A Tam, A Tứ cũng nói:

– Âu Dương lão tiền bối! Chúng con tình nguyện về Trường Bạch sơn với Dương Tiểu Tà.

Dương Tiểu Tà nói:

– Rất tốt! Rất tốt! A Tam, A Tứ, hãy báo cho tất cả những người thân của ta, ai muốn theo ta thì hãy đến Trường Bạch sơn, nơi đây là chỗ đoàn tụ của bang Thông Thực.

----

Mời bạn đọc tiếp Tục Tiểu Tà Thần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui