Đầu tháng hai năm Hồng Hi thứ bốn mươi ba, bệnh tình của Hoàng đế trở nên nguy kịch. Ân Thân vương phái hai đại thần theo phe mình đưa binh lính bao vây hoàng cung, không cho ai đến gần Càn Thanh điện. Lúc bấy giờ, Tam hoàng tử đã không còn khả năng lật ngược tình thế, Tứ hoàng tử đang trấn giữ ở Tây Bắc, Ngũ hoàng tử vừa được phong Đôn Quận vương, còn đang ở đất phong, nhất thời sẽ không hồi kinh kịp. Lục hoàng tử mang tật ở chân, không thể kế thừa đại thống. Thất hoàng tử là người ưa thích tự do, không để tâm đến chuyện triều chính. Như vậy, long ỷ chắc chắn sẽ thuộc về ai, trong lòng mọi người đều rõ.
Triệu Thành Chân mang theo một bát thuốc, bước vào tẩm cung của Hoàng đế, khẽ nói:
“Phụ hoàng, người uống thuốc đi.”
Hồng Hi nằm trên giường, mắt xa xăm ngắm nhìn mai nở ngoài hiên, nhẹ khoát tay, bảo:
“Không cần, mang đi đi.”
Nghe nói, mười năm trước, cũng trên chính chiếc giường này, tiên hoàng hậu đã ra đi.
Triệu Thành Chân vốn dĩ không khéo ăn nói, cũng không biết phải đối đáp thế nào, chỉ đành đặt bát thuốc lên bàn.
Hồng Hi đế vẫn dõi mắt ra ngoài hiên, giọng đều đều nói:
“Trẫm vừa viết xong chiếu chỉ, sau khi trẫm đi rồi, ngai vị sẽ truyền cho ngươi. Hôm nay, trẫm muốn ngươi ở đây lập ra một lời hứa, sau khi đăng cơ, nhất định phải thực hiện cho trẫm ba việc. Trẫm đã giao cho Thành Đệ một thánh chỉ, nếu ngươi nuốt lời, không thực hiện dù chỉ một trong ba chuyện trên, hắn sẽ mang thánh chỉ đó đến tìm ngươi.”
Triệu Thành Chân cúi đầu, đáp:
“Nhi thần xin cẩn tuân mệnh lệnh của phụ hoàng.”
Hồng Hi đế gật đầu, nói:
“Việc thứ nhất, thay trẫm chiếu cố tốt cho Cửu Nhi, che chở nó một đời vinh hoa phú quý, bình yên hạnh phúc.”
Triệu Thành Chân đáp:
“Cửu muội sẽ luôn là Trưởng công chúa tôn quý nhất của Đại Lương.”
Hồng Hi đế lại nói:
“Tốt. Việc thứ hai, sau khi trẫm đi rồi, hãy niêm phong Càn Thanh cung, các đời hoàng đế về sau, không ai được phép ở lại đây. Trẫm không muốn bất cứ ai quấy rầy trẫm và Noãn Nhi.”
Càn Thanh cung từ tiền triều đến nay vẫn luôn là tẩm cung của Hoàng đế, cũng như Khôn Ninh cung luôn là tẩm cung của Hoàng hậu. Nếu dời khỏi nơi này, xem như thiếu mất một phần uy quyền của đế vương.
Triệu Thành Chân trầm mặc một lúc, cuối cùng mới cúi đầu, nói:
“Nhi thần tuân lệnh.”
Hồng Hi đế sờ sờ bộ lông mềm mại của con thỏ trắng trong lòng mình, chậm rãi nói tiếp:
“Việc thứ ba, sau khi ngươi đăng cơ, nhất định phải ban chết cho Quách Minh Châu.”
Sắc mặt lạnh lùng vô cảm của Triệu Thành Chân thoáng chốc tan vỡ, y ngẩng đầu, khẩn trương nói:
“Phụ hoàng, mọi tội lỗi đều là lão tam gây ra, Minh Châu hoàn toàn không biết gì cả, vẫn một mực cho rằng phu quân mình là người tốt, muội ấy vô tội.”
Hồng Hi đế liếc nhìn y. Triệu Thành Chân cũng nhận ra mình vừa mất kiềm chế, lập tức cúi đầu.
“Bởi vì thái độ vừa rồi của ngươi, Quách thị không thể không chết.” Hồng Hi đế lạnh nhạt nói.
Triệu Thành Chân trầm mặc, trong mắt thoáng qua muôn vàn cảm xúc.
Hồng Hi đế khẽ thở dài, giọng hơi dịu lại, nửa ra lệnh, nửa khuyên nhủ, nói:
“Đã hai mươi năm rồi, còn chưa buông bỏ được hay sao? Làm một đế vương, phải lãnh tâm vô tình, chỉ cần còn vương vấn chữ tình, tức là vẫn còn nhược điểm để kẻ khác dễ dàng bắt được. Trẫm hi vọng, ngươi sẽ là một hoàng đế tốt hơn trẫm, vĩ đại hơn trẫm, khiến cơ đồ Đại Lương vững như bàn thạch. Mà muốn làm như vậy, bước đầu tiên, phải tự mình cắt đứt chữ tình này đi. Chọn đế vị hay chọn nữ nhân, ngươi suy nghĩ kỹ đi.”
Triệu Thành Chân siết chặt tay lại, khẽ khép mắt, nặng nề nói ra từng chữ:
“Nhi thần, tuân lệnh.”
Hồng Hi thoáng mỉm cười, tự tay cầm lấy ngọc tỷ, đặt vào tay Triệu Thành Chân, chậm rãi nói:
“Trẫm giao giang sơn Đại Lương cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là Hoàng đế thứ năm của Đại Lương hoàng triều, nhất định phải làm tốt hơn trẫm, không hổ thẹn với lịch đại tổ tông, không hổ thẹn với bách tính trăm họ.”
Triệu Thành Chân run run cầm lấy ngọc tỷ, sau đó nắm chặt trong tay.
Vừa lúc đó, bàn tay của Hồng Hi đế cũng buông xuống.
“Thả con thỏ này đi đi. Trẫm… đã tìm thấy Noãn Nhi của trẫm rồi.”
Đó là câu nói cuối cùng người để lại trên trần thế.
Triệu Thành Chân lẳng lặng nhìn người dần dần khép mắt lại, bàn tay chầm chậm buông thõng xuống. Con thỏ trong lòng của người hốt hoảng, nhảy vọt ra ngoài, thoáng chốc đã mất dạng.
Đã từng, y vô cùng cầu mong ngày này sớm đến. Bây giờ, mới hay, hóa ra lại chẳng vui sướng như đã nghĩ.
Ngoài hiên, mai hoa rơi rụng. Một mùa hoa đã tàn.
Lý công công bật khóc, bước ra cửa cung, run run hô:
“Bệ hạ… đã băng hà!”
Tử Cấm thành vang lên ba hồi chuông tang, toàn thể cung nhân thay áo tang, quỳ mọp khóc than. Trong muôn vàn tiếng khóc kia, chẳng rõ được mấy kẻ là thật lòng đau buồn.
Ở Tam hoàng tử phủ, Triệu Thành Tư đang chơi cờ với Quách Minh Châu, nghe tiếng chuông vọng đến từ xa kia, bất chợt đánh rơi quân cờ trong tay xuống.
Là nước cờ chết.
Ván cờ đã tàn, kết cục đã định, không cách nào vãn hồi.
Chàng khẽ cười thê lương, đưa mắt nhìn thê tử, nhẹ giọng hỏi:
“Nàng có sợ không?”
Quách Minh Châu đứng dậy, bước tới bên chàng, nắm lấy bàn tay chàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Chỉ cần ở bên chàng, ta không sợ.”
Nàng tựa đầu vào vai chàng, cả hai cùng nhìn nhau, mỉm cười. Khoảnh khắc ấy, dù biết phía trước là tuyệt lộ, vẫn có thể thản nhiên cùng nhau đi tới tận cùng con đường.
……….
Tháng hai năm Hồng Hi thứ bốn mươi ba, Hồng Hi đế băng hà, thụy hiệu Thánh Tổ hoàng đế. Mùng mười tháng ấy, linh cữu được đưa vào Cảnh lăng, hợp táng cùng Hiếu Mật Nhân hoàng hậu.
Tháng ba năm Hồng Hi thứ bốn mươi ba, hoàng nhị tử Triệu Thành Chân đăng cơ, lấy niên hiệu là Ân Quang, sử sách thường gọi là Ân Quang đế. Để bày tỏ lòng kính trọng với Thánh Tổ hoàng đế, Ân Quang đế dời khỏi Càn Thanh cung, đến ở Dưỡng Tâm điện. Hoàng đế đã không ở Càn Thanh cung, Hoàng hậu tất nhiên cũng không được ở tại Khôn Ninh cung, chỉ có thể chọn một trong mười hai cung ở Đông Tây lục cung làm tẩm cung. Từ đó thành lệ, lịch đại đế hậu về sau đều không ở tại hai cung Càn – Khôn.
Tân đế đăng cơ, tất cả các hoàng tử đều buộc phải sửa lại tên để không phạm vào húy của tân đế, chữ “Thành” được thay bằng chữ “Trường”.
Tháng tám năm Ân Quang thứ nhất, Hoàng đế mở rộng hoàng ân, đồng loạt phong vương cho các huynh đệ. Tam hoàng tử cũng được phong làm Thần Thân vương, quay trở lại triều đình.
Ngày ấy, các quan viên đến vương phủ chúc mừng. Quách Minh Châu vốn tính tình thẳng như ruột ngựa, nhìn thấy dáng vẻ giả dối của bọn họ liền khó chịu trong lòng, khẽ cười, bảo:
“Có gì đáng chúc mừng chứ, làm nhiều sai nhiều, chưa biết chừng phúc mà lại hóa ra họa.”
Lời này được bọn nịnh hót truyền đến tai tân đế, tân đế đại nộ, ban xuống một thánh chỉ.
Ngày hôm ấy, Triệu Thành Tư, hiện tại đã là Triệu Trường Tư, đang cầm bút vẽ chân mày cho thê tử.
Qua hai mươi năm rèn luyện, chàng vẽ rất thành thục, khéo léo tỉ mỉ vô cùng, không chê vào đâu được. Quách Minh Châu hài lòng mỉm cười, bảo:
“Chàng mau chải tóc cho ta đi.”
Triệu Trường Tư tủm tỉm cười, vươn tay cầm lấy chiếc lược, cẩn thận chải suối tóc đen nhánh của nàng, cuối cùng vấn thành Lưu Vân kế [1].
Hai người đang chàng chàng thiếp thiếp, tình nồng mật ý, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hô:
“Thánh chỉ đến, Thần Thân vương tiếp chỉ!”
Triệu Trường Tư nhìn nàng, nàng mỉm cười nắm chặt tay chàng, chầm chậm đẩy chiếc xe lăn gỗ, đưa chàng ra ngoài.
Từ năm Hồng Hi bốn mươi hai, chàng trở về từ hoàng cung, hai chân đã quỳ đến tàn phế. Nghĩ lại, quả thật nhân quả tuần hoàn, năm xưa chính bởi vì mẫu thân của chàng ngầm ám hại trong bụng mẹ, Lục hoàng tử mới mang tật ở chân. Bây giờ, chàng còn đi lại khó khăn hơn cậu ta.
Khi phu thê hai người ra tới đại sảnh, Quách Minh Châu cẩn thận đỡ chàng quỳ xuống, cùng nghe tuyên chỉ.
Vị thái giám họ Lục mới lên thay thế Lý công công kia dõng dạc đọc:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thần Thân vương phi Quách thị, tính tình ngang ngược, ghen tuông đố kị, không sinh được con, phạm đủ “Thất xuất”, trước kia tiên đế đã nhiều lần răn dạy, vẫn không biết sửa đổi, đến mức khiến Thần Thân vương phải tuyệt tự, nay lại dám buông lời bất kính với hoàng ân của trẫm. Xét thấy hoàng thất không thể dung chứa một con dâu đại nghịch bất đạo như thế, trẫm lệnh cho Thần Thân vương Trường Tư phải lập tức hưu thê, đuổi Quách thị về nhà mẹ, cho ở một gian riêng, không được phép gặp gỡ bất kỳ ai. Khâm thử.”
Bất kính, là cái tội khiến người ta có miệng không thể biện minh, chỉ có thể im lặng cam chịu.
Cả người Triệu Trường Tư thoáng run lên, một lúc lâu vẫn không vươn tay lĩnh chỉ.
Lục công công mất kiên nhẫn, hỏi:
“Thần Thân vương, ngài muốn kháng chỉ hay sao? Đừng quên, kháng chỉ khi quân chính là tử tội.”
Quách Minh Châu vội lay tay áo của chàng, khẽ nói:
“Chàng hãy lĩnh chỉ đi.”
Triệu Trường Tư vẫn im lặng, không hề nhúc nhích đầu ngón tay.
Quách Minh Châu nóng ruột, sợ chàng bị giáng tội, liền ngẩng đầu nói:
“Lục công công, ta thay chàng ấy lĩnh chỉ!”
Nói đoạn, nàng nâng hai tay nhận lấy thánh chỉ, lại chợt bị Triệu Trường Tư nắm lấy cổ tay. Chàng run run khẽ nói:
“Châu Nhi, ta đã mất hết tất cả, chỉ còn lại một mình nàng. Ta không thể… không thể mất nàng được….”
Quách Minh Châu quệt nước mắt, đẩy tay chàng ra, nhận lấy thánh chỉ, khấu đầu tạ ơn:
“Dân phụ lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.”
Lục công công nhếch môi cười, xoay lưng bước đi.
Quách Minh Châu đứng dậy, chậm rãi bước tới bên án thư, bày ra giấy Tuyên, mài mực. Thường ngày nàng vẫn ở bên mài mực mỗi khi chàng luyện chữ, thế nên từng động tác đều làm rất thành thục.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nàng lại gần, đỡ chàng ngồi dậy, gối đầu lên chân chàng, khẽ nói:
“Thành Tư, từ khi ta gả cho chàng đến nay, chàng luôn luôn chiều chuộng ta, mặc kệ ta tùy hứng bướng bỉnh ra sao, cũng vẫn luôn chiều theo ý ta. Lần này, chàng hãy dung túng cho sự tùy hứng của ta một lần cuối cùng, được không?”
Chàng thua cuộc trong cuộc chiến ấy, mất đi tất cả, ngay cả cái tên cũng bị tước đoạt. Thế nhưng, nàng vẫn luôn bất chấp gọi chàng là “Thành Tư”, cho dù nàng thừa hiểu, đó là tội chết.
Triệu Trường Tư ôm chặt lấy nàng, từ khóe mắt ứa ra hai giọt lệ.
Đây là lần thứ ba, Quách Minh Châu thấy chàng rơi nước mắt. Hai lần trước, là vì mẫu thân. Lần này, là vì nàng.
Quách Minh Châu đẩy chàng đến bên án thư, tự tay đặt bút vào tay chàng.
Triệu Trường Tư run run cầm lấy bút, viết lên hai chữ “Hưu thư”. Nét chưa thành, lệ đã nhòe giấy Tuyên.
Quách Minh Châu nói:
“Để ta viết thay chàng.”
Nữ nhân ít khi được dạy nhiều chữ nghĩa, huống chi Quách Minh Châu xuất thân từ gia đình võ tướng, không trọng thi thư. Từ khi gả cho chàng, chàng kiên nhẫn cầm tay nàng luyện viết từng chữ một, trải qua hai mươi năm, chữ viết của nàng đã giống chữ của chàng như đúc, không thể phân biệt được.
Quách Minh Châu cầm lấy bút, chầm chậm viết từng chữ một. Sau đó, lấy con dấu của chàng, chuẩn bị ấn lên, lại bị Triệu Trường Tư nắm chặt lấy cổ tay, không thể nào ấn vào giấy được.
“Châu Nhi, mẫu thân đi rồi, ta chỉ còn một mình nàng. Cả nàng cũng muốn bỏ ta đi sao?”
Quách Minh Châu quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt chàng, nói:
“Ta muốn sống. Chàng cứ xem như ta là kẻ tham sống sợ chết đi. Ta không muốn chết, ta không muốn chết, chàng hiểu không?”
Nàng giằng khỏi tay chàng, nhanh như chớp điểm con dấu son vào tờ hưu thư.
Hai mươi năm phu thê, từng nghĩ rằng sẽ ở bên nhau tới trời tàn đất tận. Không ngờ rằng, trời tàn đất tận lại sớm đến như vậy.
Quách Minh Châu cầm lấy hưu thư, bước ra cửa lớn. Triệu Trường Tư sực tỉnh, muốn đuổi theo ngăn nàng lại, nhưng vừa đứng lên, lại ngã quỵ xuống đất.
Quách Minh Châu cắn răng để không khóc thành tiếng, ngẩng đầu cao để nước mắt không rơi ra, ngăn không cho bản thân quay lại nhìn, cứ thế bước ra cổng.
Sử sách chép về ngày hôm ấy, chỉ nói: Quách thị nhận lấy hưu thư, thẳng lưng ngẩng cao đầu bước ra khỏi Thần Thân vương phủ, không hề ngoảnh đầu ngoái lại.
…………
Quách Minh Châu trở về Quách phủ, bị giam trong một gian nhà tách biệt, không ai dám bén mảng tới gặp nàng.
Tối hôm ấy, là ngày Trung Thu, trăng sáng vành vạnh trên trời cao. Người ta luôn nói, Trung Thu là ngày đoàn viên, nhưng mà Trung Thu năm nay, đã chẳng còn ai làm bánh cho nàng ăn, chẳng còn ai cùng nàng kề vai ngắm trăng. Nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nhớ đến lần đầu tiên gặp chàng. Lúc ấy, chỉ thấy dưới nguyệt quang mờ ảo, thiếu niên lang, nhan như ngọc, phảng phất thần tiên giáng hạ phàm gian.
Quách Minh Châu cứ ngắm trăng, ngắm mãi, ngắm đến rơi lệ.
Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra.
Trong thoáng chốc, nàng ngỡ là chàng đến, chạy ào tới, mừng rỡ gọi:
“Thành Tư…”
Triệu Thành Chân nghe nàng gọi cái tên đó, một chút ấm áp nơi đáy mắt cũng tan đi.
Quách Minh Châu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy y, ngẩn người ra, vẻ mặt đầy thất vọng. Nàng khom người, quỳ xuống hành lễ, hô:
“Dân phụ tham kiến hoàng thượng, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Triệu Thành Chân khoát tay, lạnh nhạt nói:
“Đứng lên đi.”
Y bước vào trong, thấy mọi thứ bên trong đều có vẻ sơ sài, trong lòng hơi giận. Minh Châu trong trí nhớ của y, nằm phải nằm loại giường tốt nhất, đắp phải đắp loại chăn bông mềm nhất, uống cũng phải uống loại trà ngon nhất, chỉ cần chịu khổ một chút đã than thở không ngừng. Nơi này tồi tàn như vậy, làm sao là nơi mà nàng ở được?
Y lấy từ tay áo ra một gói giấy, nói:
“Minh Châu, còn nhớ lúc nhỏ muội thích ăn bánh ở Phượng Hoàng lâu nhất, này, mau qua đây ăn đi.”
Quách Minh Châu hơi ngập ngừng, nói:
“Cũng đã nhiều năm rồi, khẩu vị của dân phụ đã thay đổi, không còn thích ăn món này nữa.”
Từ ngày nàng gả cho chàng, khẩu vị cũng bị chàng nuôi thành kén ăn, thức ăn bên ngoài không thể ăn vào nổi.
Nét cười hiếm hoi trên mặt Triệu Thành Chân vụt tắt ngấm. Y lại khôi phục dáng vẻ như một núi băng thường ngày, lạnh nhạt nói:
“Hôm nay ta đến đây, chính là để đón muội vào cung. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe, muội không cần mang theo gì cả, trong cung đã chuẩn bị đầy đủ.”
Quách Minh Châu kinh ngạc, hỏi:
“Vào cung? Hoàng thượng đưa dân phụ vào cung làm gì?”
Triệu Thành Chân nắm lấy tay nàng, thoáng dịu giọng đi, nói:
“Minh Châu, chúng ta là biểu huynh muội, cùng nhau lớn lên, lẽ ra muội đã là chính phi của ta, nếu như… Bao nhiêu năm nay, muội phải chịu khổ rồi. Nhưng không sao, đợi sau này vào cung rồi, ta sẽ bù đắp cho muội. Chuyện quá khứ, không cần nhắc đến nữa.”
Quách Minh Châu lập tức rút tay ra, tức giận nói:
“Hoàng thượng, dân phụ tuy không đọc nhiều sách, cũng biết cái gì gọi là liêm sỉ! Người nói ra những lời này, không chỉ là sỉ nhục dân phụ, còn là sỉ nhục phu quân của ta!”
Triệu Thành Chân trầm mặt xuống, đứng dậy, lạnh lẽo nói:
“Bây giờ, trẫm cho nàng hai lựa chọn. Một là, vào cung, hai là, chết.”
Quách Minh Châu khẽ cười, ngẩng cao đầu, nói:
“Ta thà là chết, cũng không để cho bất kỳ ai sỉ nhục phu quân của ta.”
Triệu Thành Chân khép mắt lại, lạnh lùng nói:
“Được, trẫm cho nàng toại nguyện.”
………..
Tháng tám năm Ân Quang thứ nhất, Hoàng đế lệnh cho Quách thị tự tận, sau khi chết đi, đốt xương nghiền tro, thả tro ra biển.
Tháng chín năm đó, quần thân dâng lên bản tấu, vạch ra tất cả tội trạng của Thần Thân vương, tổng cộng có một trăm lẻ tám tội lớn nhỏ. Hoàng đế hạ lệnh tước bỏ vương vị của chàng ta, xóa tên trên ngọc điệp hoàng thất, biếm làm thứ dân, tống giam vào thiên lao.
Cuối tháng ấy, Tam hoàng tử ngã bệnh, qua đời trong ngục, chỉ được mai táng như một phạm nhân bình thường, không được táng vào hoàng lăng. Bởi vì Quách thị đã bị đốt xương nghiền tro, cuối cùng vĩnh viễn không thể hợp táng cùng nhau nữa.
Hậu thế đọc đến đoạn sử này, đều khó hiểu trước thái độ của Ân Quang đế với phu thê Thần Thân vương. Đối với các huynh đệ khác, tân đế đều chọn cách từ từ rút đi quyền lực của bọn họ, chỉ có đối với Thần Thân vương là ra tay dồn dập tàn nhẫn. Cũng không rõ, rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì.
Tất thảy ái hận tình thù mấy mươi năm, đều bị guồng xoay không ngừng của lịch sử phủ bụi, cuối cùng bị chôn vùi dưới lớp trầm tích thăng trầm ngàn năm.
Ai sai, ai đúng, rốt cuộc, đã không còn quan trọng nữa.
…………….
*Chú thích:
[1] Lưu Vân kế: tham khảo ảnh dưới đây.
…………..
*Tác giả: Cuối cùng cũng đi đến kết cục. Đã từng nghĩ có nên dừng ở chương trước hay không, nhưng rốt cục vẫn viết tiếp chương kết này, có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng mà có cảm giác nó thực tế hơn, phần trùng sinh về sau xem như an ủi thôi, bởi vì con người chẳng ai có thể sống lại một lần nữa.