Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Đợi sau khi  bọn họ rời đi, người làm chung quanh mới chậm rãi phản ứng kịp. . . . . . Tuyết cô nương, còn chưa chết!

"Ha ha ha, Hoa Khấp Tuyết rốt cuộc chết rồi, nàng rốt cuộc cũng chết rồi, Vương Gia là của một mình Bổn cung, một mình!" Đông Phương Vũ cười khẩy.

"Chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa." Liên nhi cười nhạt, thấy Đông Phương Vũ vui vẻ, nàng cũng rất vui mừng.

"Hừ, Bổn cung rất cảm tạ nữ nhân kia, nếu không như vậy thì sẽ không giết không được Hoa Khấp Tuyết." Đông Phương Vũ hừ nhẹ, trong đáy mắt hiện lên đầy hài lòng.

"Công chúa, người nọ rốt cuộc là ai?" Liên Nhi cau mày, có thể giết hại Hoa Khấp Tuyết, người này nhất định không đơn giản, ngộ nhỡ nàng muốn đối phó công chúa. . . . . .

"Mặc kệ nàng , ít nhất hiện tại nàng đang giúp chúng ta." trong lòng Đông Phương Vũ tràn đầy vui sướng, đâu còn công sức trông nom người nọ là ai, mới vừa rồi Vương Gia còn giúp  mình, xem ra nàng đang cách Thánh vương phi không xa.

"Nhưng công chúa. . . . . ." Liên Nhi vẫn cảm thấy không an lòng.

"Liên nhi, hiện tại Bổn cung rất vui vẻ, đừng nói những thứ kia có được hay không!" Đông Phương Vũ không vui trừng nàng, "Bỏ thuốc làm cho Vương Gia bộc lộ tâm ma của hắn, vậy mà Hoa Khấp Tuyết còn có thể trốn ra được, lần này, nhìn xem lần này nàng cũng đã chết!"

"Công chúa, ngài là làm sao biết Vương Gia có tâm ma trong người?" Liên Nhi có chút kỳ quái, nàng từ nhỏ đi theo công chúa, nhưng không biết nàng ta lúc nào thì gặp qua vẻ mặt nổi điên của Vương Gia.

"Cuộc chiến Kim Than ta lén đi theo đại tướng quân, chỉ liếc mắt một cái, liền yêu Thánh vương, sau đó hắn đắc thắng trở về triều, ta cũng không nhịn được đi theo hắn, không nghĩ tại bên hồ kia, ta gặp được hắn đang bị tâm ma phát tác." Đông Phương Vũ nhớ tới chuyện cũ, tràn đầy si mê, dáng vẻ đầy thú tính của Vương Gia, so bình thường càng tuấn mỹ hơn.

"Nhưng  tâm ma của vương gia chưa trừ, công chúa nếu gả cho hắn, ngộ nhỡ. . . . . ."

"Sẽ không, ta sẽ chờ Vương Gia yêu ta, khi đó hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay tổn thương ta!" Đông Phương Vũ rất tự tin, nàng tin tưởng, chờ Vương Gia yêu nàng nhiều hơn so với lúc hắn yêu Hoa Khấp Tuyết, Vương Gia tuyệt đối sẽ không tổn thương hắn.

"Liên nhi, lần này sau khi tiệc chúc thọ của hoàng đế kết thúc, Bổn cung nhất định phải gả vào vương phủ!"

Liên nhi có chút lo lắng, công chúa lần này không khỏi quá tự tin rồi, nhưng thấy nàng vui vẻ, vẫn không nỡ lên tiếng chọc giận nàng làm nàng phiền lòng.

"Liên nhi, rất nhanh, ngươi sẽ phải gọi ta vương phi rồi." Đông Phương Vũ liền chìm vào mộng đẹp, tưởng tượng thấy nàng tựa vào trong ngực Vương Gia, làm cho mọi người yêu thích và ngưỡng mộ khi thấy cảnh tượng đó, nụ cười càng sâu hơn.

"Vương phi? Đông Phương Vũ, ngươi không phải đang suy nghĩ quá nhiều đó."  m thanh nhàn nhạt truyền đến, khiến cho Đông Phương Vũ cùng Liên Nhi kinh hãi.

"Hoa Khấp Tuyết! ?" Đông Phương Vũ không thể tin được nhìn Hoa Khấp Tuyết từ ngoài cửa đi vào, không những vậy còn phát hiện nàng  đẹp hơn so với trước kia nữa.

"Ta, không phải làm người có thể chọc nổi ." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt phát rét.

Đông Phương Vũ bị nàng nhìn làm cho đáy lòng tràng đầy sợ hãi, "Ngươi...ngươi muốn làm gì?"


"Động đến Mộ Lương cùng ta, ngươi cảm thấy, ta sẽ làm gì?" Hoa Khấp Tuyết trong mắt phát ra sát ý cùng đầy khát máu, lạnh lùng nhếch môi, bộ dạng này giống như A Tu La.

"Ta...ta là công chúa, ngươi không thể. . . . . ." Đông Phương Vũ biết sự tình đã bại lộ, tâm thần đại loạn.

"Công chúa. . . . . ." Liên Nhi ngăn ở trước người Đông Phương Vũ, không dám nhìn vào ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết, "Hoa Khấp Tuyết, ngươi không thể tổn thương công chúa, như vậy sẽ gây phiền toái cho Vương Gia!"

"Vương Gia. . . . . ." Đông Phương Vũ lẩm bẩm, đột nhiên trong mắt hiện lên tia hy vọng, "Hoa Khấp Tuyết, ngươi không thể tổn thương ta, Vương Gia sẽ giết ngươi!"

"Ngươi cảm thấy, ta giết chết ngươi, Mộ Lương sẽ nói gì?" Hoa Khấp Tuyết cười lạnh, đã chết đến nơi, còn không biết hối cải.

"Vương Gia hôm nay vì cứu ta, cản roi của Mộ Hỏa Nhân lại, hắn đối với ta tình thâm . . . . . Bốp!" Đông Phương Vũ phách lối nói xong, đã bị Hoa Khấp Tuyết tát một cái tát làm cho ngã ngồi trên mặt đất, khạc ra một búng máu , trên mặt thật cao sưng lên một mảng lớn.

"A! Công chúa, ngài mặt!" Liên Nhi liền quỳ xuống đất, đau lòng nhìn Đông Phương Vũ đang chật vật không chịu nổi.

Hoa Khấp Tuyết sửa lại y phục màu trắng trên người một chút, nhàn nhạt nhìn chủ tớ hai người họ, trong mắt hiện lên châm chọc.

"Tiện nhân, ngươi chính là muốn phá hủy mặt của ta!" Đông Phương Vũ bụm mặt, tức giận nhìn Hoa Khấp Tuyết.

"Hủy dung? Đúng là ta đang không biết làm sao thu thập ngươi, cám ơn công chúa đã nhắc nhở ta." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, hừ nhẹ, nàng quan tâm dung mạo như vậy, nếu làm cho mặt nàng ta phá hủy, hiệu quả hẳn là không sai, nói xong, lại cho nàng một cái tát.

"Vương Gia, Vương Gia ngài mau tới cứu ta với!" Đông Phương Vũ đau đớn  khóc thành tiếng.

Theo tiếng nàng kêu gào, Mộ Lương thật sự chậm rãi đi vào phòng.

Đông Phương Vũ tràn đầy hi vọng nhìn về phía Mộ Lương, đang mong chờ hắn có thể giết Hoa Khấp Tuyết, cứu mình, nhưng nàng phát hiện, ánh mắt  của Mộ Lương một chút cũng không lưu lại cho mình, ngược lại tất cả đều đặt ở  trên người Hoa Khấp Tuyết, điều này làm cho nàng có chút tuyệt vọng.

"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

"Vương Gia, Vương Gia cứu ta! Ô ô ô. . . . . ." Đông Phương Vũ bò về phía  Mộ Lương, lúc này mặt của nàng đều sưng lên, y phục cũng xốc xếch không chịu nổi, không còn bộ dáng nào của công chúa.

"Công chúa cảm thấy Bổn vương sẽ cứu ngươi?" Mộ Lương lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vung tay lên, đánh nàng bay lên, đụng vào trên tường, phun ra một ngụm máu tươi.

"Vương Gia. . . . . ." ánh mắt của Đông Phương Vũ nhìn về phía hắn đều là tuyệt vọng cùng kinh hoàng.

"Vương Gia, ngài không thể như vậy, công chúa làm nhiều chuyện như vậy, đều bởi vì yêu ngài mà thôi!" Liên Nhi nhìn Đông Phương Vũ hộc máu, hét lớn.

"Yêu ta, ta không ngại, nhưng lại tổn thương đến A Noãn, ta chỉ có thể để cho nàng sống không bằng chết." Mộ Lương lạnh lùng nhìn về phía Đông Phương Vũ, đáy mắt đều hiện lên khát máu.


"Vương Gia, Vương Gia ngài không thể máu lạnh như vậy!" Liên nhi không ngừng lắc đầu.

Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, một chưởng đánh bay nàng, đụng vào Đông Phương Vũ, làm cho nàng ta lại phun thêm một ngụm máu.

"Tại sao. . . . . . Ngươi không thể yêu ta. . . . . ." Đông Phương Vũ tuyệt vọng nhìn hắn, nàng thương hắn như thế, tại sao, tại sao nàng lại rơi vào kết cục này.

"Bởi vì ta không để ý đến." Mộ Lương lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó liền dịu dàng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, "Lòng của ta, từ lúc mới bắt đầu đều đã trao cho A Noãn."

"Phốc!" Đông Phương Vũ bi ai vô cùng, lại phun một búng máu.

"Công chúa!" Liên nhi đau lòng đến tột đỉnh.

"Đông Phương Vũ, nếu như ngươi lặng yên yêu Mộ Lương, ta có thể  cho qua chuyện gì cũng không biết tới, nhưng ngươi năm lần bảy lượt cũng muốn hại chúng ta, mặc dù ngươi là công chúa Tước quốc, cũng không giữ được tánh mạng của ngươi."

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, trên cao nhìn xuống nhìn chủ tớ hai người trên đất, ánh mắt lạnh lẽo, đâm thẳng vào lòng người.

Liên nhi oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết, đột nhiên vận đủ toàn lực, đánh về phía Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết nhìn cũng không nhìn nàng một cái, chậm rãi giơ tay lên, phá công kích của nàng, một đạo bạch quang hội tụ mà thành sợi dây quấn lên người Liên nhi.

Liên nhi đầy hối lỗi nhìn Đông Phương Vũ, Liên nhi vô dụng, Liên nhi không giúp được công chúa rồi. . . . . .

"Liên nhi!" Ở Đông Phương Vũ thết lên tiếng chói tai, sợ dây thừng màu trắng quấn quanh người Liên Nhi chớt phát sáng, Liên nhi trong nháy mắt tan thành mây khói.

Ánh mắt Đông Phương Vũ đờ đẫn nhìn về nơi  Liên nhi biến mất, nước mắt không ngừng được chảy xuống, Liên nhi chết rồi, Liên Nhi đi theo nàng nhiều đã chết rồi. . . . . .

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn một màn này, đột nhiên thở dài, Đông Phương Vũ cả đời này sao lại may mắn như vậy, có thể gặp được người trung thành như Liên nhi.

"Mềm lòng?" Mộ Lương cười nhạt, đưa tay ôm chặt nàng.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

"Hoa Khấp Tuyết, ngươi sẽ phải chết không tử tế, ta nguyền rủa ngươi, bị Mộ Lương vứt bỏ, bị ngàn người cưỡi, sau khi chết cũng không thể bình an!" đáy mắt Đông Phương Vũ đầy điên cuồng, hung dữ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.


"Người nguyền rủa ta nhiều như vậy, nhiều thêm một mình ngươi, cũng không sao cả." Hoa Khấp Tuyết đối lời nguyền rủa của nàng ngược lại không có cảm giác gì, nhưng Mộ Lương ở bên cạnh lại hoàn toàn nổi giận.

"Đông Phương Vũ, Bổn vương vốn định hành hạ một phen, sap đó để cho ngươi chết sảng khoái, nhưng hôm nay. . . . . ." Mộ Lương cười lạnh lẽo đầy khát máu, giống như ma quỷ từ địa ngục đi ra, đồng thơi như chổ sâu nhất của địa ngục đều gọi, "Đông Phương Vũ, Bổn vương sẽ làm cho cả Tước quốc, vì ngươi mà chôn theo."

Dứt lời, Mộ Lương giơ tay lên chặt đứt hai cánh tay của nàng, máu tươi văng khắp nơi.

"Thật tanh." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn đất đầy máu, bĩu môi, đi vài bước đên trước mặt Đông Phương Vũ ngồi xổm xuống, trong ánh mắt lạnh nhạt như đang thương hại.

"A Noãn, đối với kẻ địch không thể mềm lòng." Mộ Lương thừa cơ giảng dạy.

Hoa Khấp Tuyết tinh tế quan sát vẻ mặt khổ sở và đầy kinh khủng của  Đông Phương Vũ, đột nhiên nở nụ cười, đầy khát máu không có tình người, "Mềm lòng? Mộ Lương, ta có hay không đã nói qua, ta, cũng không có tâm."

Dứt lời, nàng từ trong tay áo móc ra một bình thuốc, từ từ đem nắp bình mở ra, tại nơi tay bị cụt Đông Phương Vũ rắc lên thứ bột màu trắng, nhìn nàng ta dần dần tuyệt vọng mặt, tay liền dùng lực, đem bột toàn bộ đỗ lên.

"A!" Đông Phương Vũ khổ sở thét chói tai.

Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, nhét bình vào trong mình, ưu nhã vỗ tay một cái, "Chỉ là cầm máu cho nàng đừng chảy nữa, chảy khô, như vậy không phải là quá tiện nghi cho nàng."

"Trong dược liệu có tác dụng gì nữa?" Mộ Lương cười híp mắt hỏi, hình như Đông Phương Vũ đang kêu đâu không ngừng gián đoạn.

"Chỉ là có thể làm cho người ta đau nhức vì phát độc mà thôi, nhưng hiệu quả cẩm máu thì có thể." Hoa Khấp Tuyết đi trở về bên cạnh Mộ Lương, vẻ mặt lạnh nhạt.

Mộ Lương nghe vậy, mới hài lòng mãn ý cười, đẩy cho Đông Phương Vũ đang cụt tay một luồng Tử Quang, duy trì tánh mạng của nàng.

Đông Phương Vũ bị đau đớn hành hạ làm cho sắc mặt trắng bệch, muốn chết đi, lại bị Mộ Lương truyền một năng lượng chống đỡ lại, không chết được, cũng không bất tỉnh, cảm thụ rõ ràng đau đớn trên cả người, nàng hoảng sợ nhìn nam nhân y hệt Tu La, rốt cuộc biết mình đã sai lầm khi yêu người này rồi, lại nhìn nữ nhân lạnh lùng bên cạnh, rốt cuộc hiểu rõ là mình đã không biết tự lượng sức, nhưng đã muộn, đã là quá muộn. . . . . . Một tầng Tử Quang bao phủ nàng lúc này, chứa vô tận sợ hãi và khổ sở, trơ mắt nhìn hai khúc cánh tay của mình đang nằm trên đất, nhìn mình thân thể hóa thành huyết sắc quang, bay về phía lòng bàn tay của Mộ Lương.

"Cái gì?" Hoa Khấp Tuyết kỳ quái nhìn hạt châu đầy huyết sắc trong lòng bàn tay Mộ Lương.

"Tước quốc đã mưu đồ bí mật tấn công Mộ quốc, ta muốn khiến cho Đông Phương Vũ tận mắt nhìn thấy cảnh nước mất nhà tan, A Noãn, giải quyết như vậy, nàng hài lòng không?" Mộ Lương cười híp mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết.

"Còn gì nữa không?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn máu tươi trên mặt đất một cái.

"Đông Phương Vũ sẽ sống ở trong hạt châu này, không chết được, mỗi ngày đều phải chịu nỗi đau đớn nơi hay tay bị cụt hành hạ, nàng bỏ thuốc kia lên, không tệ." Mộ Lương cười híp mắt nhìn hạt châu đang bay, ngay sau đó lạnh lùng nhếch môi, "Về phần nàng lúc nào thì có thể giải thoát, vậy thì phải coi Tước quốc của nàng lúc nào thì diệt vong, chẳng qua ta đang suy nghĩ, đến lúc đó có nên cho nàng một chút huyễn lực, để cho nàng tự tay giết người thân của nàng hay không, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn bây giờ nhiều."

Nói đến chỗ này thì vẻ mặt Mộ Lương càng ngày càng vô tội.

"Ác độc, biến thái." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn một cái , chậm rãi đi ra ngoài, chuyện tình của Đông Phương Vũ cũng đã chấm chút, tâm tình cũng không tệ lắm.

Mộ Lương nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đen lại, giơ tay lên vẽ một vòng trong không trung, huyết châu liền biến mất không thấy nữa, hắn cũng đi theo Hoa Khấp Tuyết bước đi.

"Ai yêu, Tuyết Tuyết ngươi làm thế nào mà Liên nhi hủy thi diệt tích (tan biến không có tung tích), roi của ta cũng không làm được !" khuôn mặt Mộ Hỏa Nhân đầy hào hứng  còn tưởng rằng có thể nhìn cái gì đặc sắc, không ngờ chính là giết một, bắt một.

"Ta đi bắt một đống nữ nhân giống như Liên nhi tới cho nàng hút có được hay không?" Hoa Trảm Lãng bất đắc dĩ gõ gõ đầu của nàng.


"Bệnh thần kinh." Mộ Hỏa Nhân nhìn hắn như nhìn người điên, nàng cũng không phải là kẻ điên cuồng giết người!

"Nàng nói lại lần nữa!" Hoa Trảm Lãng trầm mặt, nguy hiểm nói.

"Trảm Lãng. . . . . ." Mộ Hỏa Nhân chủ động dựa vào hắn, kiều mị cười, tay nhỏ bé ở trước ngực hắn vuốt giúp hắn thuậnkhí, nói giỡn, chọc hắn giận, thua thiệt chính là mình.

"Hừ." Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn đưa tay ôm nàng, lại nhìn Mộ Lương đang mặt đen, nhíu mày, "Mộ Lương, ngươi làm sao vậy, giết Đông Phương Vũ trong tâm thương cảm? nhìn vẻ mặt của ngươi kìa."

"Tìm chết." Mộ Lương híp mắt, đánh về phía hắn một chưởng.

Hoa Trảm Lãng nhếch nhác né tránh, hung tợn nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi làm thật?"

"Không thể giả được!" Mộ Lương lại bắn ra một quang cầu.

Mặt Hoa Trảm Lãng tối sầm, ôm lấy Mộ Hỏa Nhân nhanh chóng bay khỏi chỗ đó.

Quang cầu này đánh vào tiểu lâu nơi Đông Phương Vũ ở trước đó, trong nháy mắt nơi đó đã bị san thành bình địa.

"Chậc chậc, Huyễn lực này thật là bá đạo." trong lòng Hoa Trảm Lãng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.

"Hoàng thúc thật là lãng phí, cái nhà này xây lên tốn không ít tiền." Mộ Hỏa Nhân tiếc nuối lắc đầu.

"Dù sao hoàng thúc nàng có rất nhiều tiền, sợ cái gì?" Hoa Trảm Lãng khinh thường hừ nhẹ, không muốn Mộ Lương lại đánh bọn họ, lắc mình rời đi.

"Trảm Lãng, chàng dẫn ta đi đâu à?"

"Dẫn nàng đi uống rượu ở Kỹ lâu!"

"Cút!"

"Người ta thường nói Thủy Hỏa Bất Dung đây sao?" Hoa Khấp Tuyết lạnh  nhạt nhìn hai người rời đi, có chút cảm thán.

"A Noãn, nàng còn có tâm trạng cảm thán bọn họ?" Mộ Lương đột nhiên bay tới phía sau nàng, giọng nói đầy lạnh lùng và thâm trầm.

"Hả?" Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại nhìn thấy mặt hắn không sáng lắm, có chút vô tội, "Ta thế nào?"

"Nàng làm sao?" Mộ Lương hừ lạnh, đưa tay khẽ vuốt lên cái cổ của nàng, mập mờ vuốt ve.

"Đi thôi..., nơi này đầy bụi bậm." Hoa Khấp Tuyết vuốt ve tay hắn, kỳ quái nhìn hắn một cái, nhìn bụi bậm đang bay đầy xung quanh mình, nhẹ giọng oán trách, khi không lại phá hủy phòng làm gì, làm cho bụi bậm bay đầy trời.

Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, ôm nàng, lắc mình một cái rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui